(Truyện được kể theo góc nhìn của Từ Bắc Dã)
01.
Công ty vừa tuyển thêm thư ký, trông có chút giống cô ấy. Đặc biệt là khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên khi lấy nước pha cà phê, dung mạo hoàn toàn khớp với người trong ký ức của tôi.
" Từ tổng, uống cà phê nhiều sẽ không tốt cho dạ dày của anh. "
Thư ký khoác trên mình bộ đồ công sở, vừa cười vừa rót cà phê, làm cho tôi có chút hoảng loạn.
Lý do không ngoài gì khác, có người đã từng nói điều này với tôi.
Nhưng không giống ở chỗ, cô ấy gọi tôi là Từ Bắc Dã.
02.
" Từ Bắc Dã, đừng uống cà phê nữa. Không tốt cho dạ dày của anh đâu. "
Không biết từ khi nào mà Lý Minh Châu đã xuất hiện ở phía sau tôi, mùi nước hoa đắt tiền trên người cô ấy kỳ thật không hề gay mũi chút nào, hơn nữa còn loáng thoáng mùi thơm của một cô gái.
Điều này làm cho tôi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Trong bữa tiệc, cô đứng cạnh cha mẹ cùng cười nói qua lại với cha mẹ tôi, giống như một người trưởng thành đi xã giao lâu năm, tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đã kiếm cớ rời khỏi nơi tẻ nhạt này, không nghĩ tới lại nhìn thấy cô ấy. Cô ấy đứng về phía có chút tối làm tôi không thấy rõ, nhưng đôi mắt lại sáng rực một cách dị thường.
Cô ấy nói, anh phải nhớ kỹ em, em tên là Lý Minh Châu.
Lúc đó, tôi thầm nghĩ trong lòng cảm thấy cô ấy quá ngây thơ, cho rằng tất cả con trai trên đời đều phải vây quanh mình.
Một lần nữa gặp lại là tại thời điểm cô ấy đại diện cho học sinh năm nhất lên bục phát biểu, bộ đồng phục không được đẹp mắt cho lắm.
Tôi nghe thấy tiếng mọi người bàn tán xôn xao, một vài nam sinh có chút quen mắt trong lớp cũng khúc khích cười theo.
" Tớ đã sớm nghe nói, Lý Minh Châu chính là hoa khôi của trường, hồi sơ trung cũng như vậy. "
" Nếu có thể theo đuổi được cô ấy, chắc chắn là rất hạnh phúc đi. "
Bọn họ câu được câu không nói chuyện phiếm, tất cả đều là xoay quanh về Lý Minh Châu.
Bọn họ hỏi tôi, Từ Bắc Dã, cậu nghĩ trong trường chúng ta ai là đẹp nhất?
Tôi nhìn họ với vẻ khinh thường, trong giọng nói mang theo chút châm biếm mà chính tôi cũng không phát hiện ra.
"Dù sao cũng không phải là Lý Minh Châu."
03.
Lý Minh Châu bắt đầu thường xuyên tới tìm tôi hơn.
Cô ấy luôn xuất hiện ở lớp của tôi, trong tay không phải là một ly trà sữa ấm nóng, thì chính là một hũ kem mát lạnh.
Mọi người xung quanh tôi bắt đầu trêu ghẹo, dẫn tới lời đồn đãi giữa tôi và cô ấy lan truyền khắp trường.
Mẹ tôi rất coi trọng và cho rằng đó là chuyện tốt.
Bà ấy khen Lý Minh Châu là một đứa con gái hiểu chuyện, xuất thân từ một gia đình không tồi, là một cô gái tốt.
Những lời này khiến tôi tức giận một cách vô cớ, những gì họ cho tôi đều không phải là thứ tôi muốn.
Trước đây tôi rất thích chơi bóng đá, bọn họ liền đem bóng của tôi mà ném đi.
Sau đó tôi thích vẽ tranh, bọn họ lại tịch thu bảng vẽ.
Vào năm tôi mười tuổi, lần đầu tiên trốn trong phòng vẽ tới tận ban đêm. Chân trời hiện lên bức màn hoàng hôn dày đặc đến nỗi tôi không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, tôi không thích những gì họ thích, và tôi thích tất cả những gì họ không thích.
Cho nên, ngoài mặt thì tôi vẫn sắm vai một đứa con ngoan trò giỏi, nhưng sau lưng lại tập hút thuốc, cúp tiết cùng đám bạn hư.
Chính vì thế, họ yêu thích Lý Minh Châu, tôi liền chán ghét cô ấy.
Sau ngày hôm đó, đúng lúc tôi trốn tiết thì bắt gặp Lý Minh Châu. Cô ấy vẫn trước sau như một, luôn cười tủm tỉm mỗi khi nhìn thấy tôi. Ánh mặt trời chiếu rọi vào cô ấy, làm sáng lên đôi đồng tử màu hổ phách chứa đựng bóng dáng tôi trong đó.
Tôi phải thừa nhận rằng ngay cả khi bản thân không ưa gì Lý Minh Châu, tôi vẫn cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.
Tôi nói, Lý Minh Châu, đừng đi theo tôi.
Khi tôi nhảy qua bức tường, tuy rằng không quay đầu lại phía sau, nhưng tôi biết rằng cô ấy vẫn đứng đó chăm chú dõi theo bóng dáng của tôi.
Cứ như vậy đi đến cuối đường.
04.
Sự xuất hiện của Tô Noãn Noãn là ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên tôi chú ý tới cô ấy, là vì mẹ tôi.
Cô ấy nói rằng, chúng tôi tuy là bạn cùng bàn nhưng không cần thân cận quá.
Mẹ tôi kiểm soát rất chặt chẽ, bà biết tất cả những chuyện xảy ra xung quanh tôi.
Bà ấy rất ghét Tô Noãn Noãn, nhưng ngược lại, tôi muốn biết cô gái này là người như thế nào.
Vì thế, tôi sẽ giúp đỡ khi cô ấy bị khi dễ, và tôi sẽ bỏ ra chút tâm tư lúc tâm trạng cô ấy không được tốt.
Cảm giác này mang lại cho tôi niềm vui nhỏ.
Tôi luôn thấy cô ấy đi học và tan học một mình, đi trên đường một mình, thậm chí còn bị bắt nạt.
Nói đến cũng thật trùng hợp, dường như tôi cùng cô ấy có rất nhiều duyên phận.
Có lần, tôi thấy cô ấy ngồi xổm bên vệ đường, trên người mặc chiếc váy trắng muốt, tóc ngắn chấm đến tai, nhìn từ xa trông như một cây nấm nhỏ. Tiếng ve kêu vào mùa hè khiến người ta nóng như thiêu, nhưng Tô Noãn Noãn dưới bóng cây lại toát ra cảm giác tươi tắn, mát mẻ.
Cô cầm hộp sữa mua cho mèo ăn, con mèo đen đó quả thực rất ngoan ngoãn.
Vào lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rằng cô gái này hóa ra cũng khá dễ thương đấy.
Nhưng tôi lại quên mất, kỳ thật mèo không uống sữa, chỉ có những người thực sự yêu mèo mới biết.
05.
Có một lần, Tô Noãn Noãn nói với tôi rằng Lý Minh Châu muốn tìm mình. Cô ấy đã rất hào hứng và kể tôi nghe về chuyện cô ấy yêu thích Lý Minh Châu đến nhường nào.
Sau đó, cô ấy lại nói: Lý Minh Châu là một người kiêu ngạo, vậy mà lại chủ động đến tìm em. Khoảnh khắc cô ấy cười rộ lên, thật sự rất đáng yêu.
Tô Noãn Noãn bảo rằng tôi không cần đi cùng cô ấy, bởi vì Lý Minh Châu đã nói chỉ muốn gặp một mình cô.
Khi tôi tìm thấy họ, những gì tôi thấy trước mắt chính là vẻ mặt đau khổ của Tô Noãn Noãn. Liền đem cô ấy ra phía sau lưng bảo hộ, cách đó vài bước không xa, là chỗ Lý Minh Châu đang đứng.
Người con gái luôn tươi cười và tràn đầy tinh thần, người con gái luôn mua trà sữa cho tôi và nói với tôi rằng, Từ Bắc Dã, anh thật đẹp trai.
Rõ ràng hốc mắt đã phiếm hồng, nhưng nhìn thấy tôi lại ngoan cố không chịu khóc.
Tôi nên làm gì để đối mặt với một Lý Minh Châu như vậy? Trong lòng tôi là một mớ hỗn độn.
Cô ấy nói rằng, Lý Minh Châu cô là người có tự tôn riêng của bản thân.
Những lời đó văng vẳng bên tai tôi, như viên đá lăn xuống mặt hồ, tạo thành một vòng tròn gợn sóng.
Tôi không biết phải đối phó với cô ấy như thế nào, chỉ có thể đè nén cảm xúc không rõ ràng trong lòng mà kéo Tô Noãn Noãn rời đi.
Tô Noãn Noãn hỏi, anh có thể tiếp tục bảo vệ em không?
Trong đầu tôi chợt nghĩ, liệu Lý Minh Châu có khóc hay không?
06.
Tô Noãn Noãn và tôi quyết định ở bên nhau.
Lý do rất đơn giản, tôi không muốn đối mặt với trái tim đang rối như tơ vò của mình, tôi nghĩ chính mình phải kiên trì với lựa chọn ban đầu.
Bảo vệ Tô Noãn Noãn là một trong số ít những điều tôi có thể làm trong cuộc sống bị cha mẹ kiểm soát vô hạn.
Quen một cô gái có thể cho mèo ăn, chăm sóc người già và khóc một cách đau lòng, hẳn là đáng giá đi.
Thời niên thiếu cao ngạo, luôn muốn làm gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình. Và cái tôi cần là một cô bé lọ lem rắc rối, để có thể đóng vai anh hùng, nhưng sẽ không cần một nàng công chúa kiêu hãnh thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Sau một thời gian dài, tôi không còn thấy Lý Minh Châu nữa. Mỗi ngày, tôi và Tô Noãn Noãn đều ở cùng một chỗ.
Có người nói rằng chứng kiến lâu rồi mới phát hiện, hóa ra Tô Noãn Noãn cũng rất được. So với bộ dạng lạnh lùng của Lý Minh Châu, đích thực tốt hơn nhiều, khó trách Từ Bắc Dã lại thích.
Tôi đứng tại gốc cây phía sau nhóm nữ sinh nên nghe được toàn bộ, trong lòng chợt thắt lại. Không biết vì sao muốn phản bác, lại chẳng thể nào phản bác được.
Về phần tại sao muốn phản bác, có lẽ ngày đó chỉ có cây Hoa Tử Đằng mới biết được.
07.
Sau ngày hôm đó, là ngày tôi ăn trọn một cú bạt tai từ mẹ khi ở trường.
Bà nói, Lý Minh Châu tốt như vậy mà con không cần, lại cùng đứa con gái không biết xấu hổ này ở bên nhau.
Bà nói, Từ Bắc Dã, từ nhỏ con đã được nuôi dưỡng rất tốt, tiền đồ tương lai tươi sáng. Hiện tại bà mới biết được con và cha con thì ra đều cùng một loại người.
Bà nói, Từ Bắc Dã, xem như mẹ chưa từng có đứa con như con.
Không một ai biết tôi đang suy nghĩ cái gì, mẹ của tôi đáng sợ đến mức làm tôi muốn bỏ trốn.
Nhất thời, trong đầu tôi toàn là hình ảnh không mấy tốt đẹp của Lý Minh Châu.
Dưới cơn mưa nặng hạt tô trắng xóa bầu trời, Tô Noãn Noãn nói rằng chúng tôi nên kết thúc rồi.
Buồn cười chính là lẽ ra tôi phải khó chịu mới đúng, nhưng cảm giác nhẹ nhõm lại từng chút xâm lấn tâm trí tôi.
Tôi chỉ muốn biết, tất cả chuyện này có phải do Lý Minh Châu làm hay không, và nếu có thì cô ấy đa nói với mẹ tôi những gì.
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc khi tôi xông vào nhà của Lý Minh Châu chất vấn cô ấy một cách gay gắt, trong mắt cô ấy mang theo biểu hiện mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Đôi mắt tươi cười luôn dùng hết thảy ôn nhu để ngắm nhìn tôi, giờ phút này chỉ còn lại sự xa lạ cùng thất vọng, giống như những mảnh pha lê vỡ vụn, từng chút một tan ra.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chỉ thấy một mảnh thất vọng tràn tề.
Cô ấy nói, Từ Bắc Dã, Lý Minh Châu cô có sự kiêu ngạo riêng của mình, điều này tôi vĩnh viễn không hiểu được.
Về sau cũng sẽ không hiểu.
08.
Thực tế sau khi chuyển đi, có một lần tôi lén lút quay về trường cũ.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi đến để gặp Tô Noãn Noãn.
Trong vô thức, tôi lại đi tới buổi biểu diễn trong khuôn viên trường vào ngày đầu tiên của năm mới.
Chỉ là đột nhiên nghe loáng thoáng rằng hôm nay hoa khôi của trường Lý Minh Châu, sẽ biểu diễn tiết mục đàn piano.
Tôi ngồi ở dưới khán đài, không khí náo nhiệt xung quanh có vẻ không phù hợp với tôi cho lắm.
Cô ấy ở trên sân khấu, trên người là một chiếc váy tinh xảo thuần khiết, như có ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt, yên tĩnh và xinh đẹp.
Lý Minh Châu nói rằng, bản nhạc này sẽ được chơi cho một người không nghe thấy nó, và đây sẽ là lần cuối cùng.
09.
Rất nhiều năm sau, tôi gặp lại Tô Noãn Noãn.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có chút hoài niệm, hoặc tiếc nuối điều gì đó.
Hóa ra đều không có gì cả.
Cô ấy gửi lời xin lỗi đến tôi, nói ra sự thật năm nào bị che giấu.
Sau khi cô ấy đi, tôi ngồi một mình trong quán cà phê rất lâu.
10.
Tôi muốn liên lạc với Lý Minh Châu, điên cuồng muốn biết hiện tại cô ấy đang làm gì.
Hóa ra người tôi một mực chán ghét, lại chính là người tôi tâm tâm niệm niệm bấy lâu. Nhưng tiếc rằng, đến giờ tôi mới hiểu được lòng mình.
Tôi vận dụng tất cả mối quan hệ, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ nơi căn hộ cô ấy đang sống. Hằng ngày tôi đều ghé qua, đậu xe ở tầng dưới của căn hộ trông chừng hệt như một kẻ biến thái, cuối cùng cũng nhìn thấy được cô ấy.
Lý Minh Châu trong trí nhớ của tôi lúc này đang đứng ở ven đường, khoảng cách của chúng tôi không xa không gần, nhưng vừa vặn để tôi có thể thấy rõ cô ấy. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt Lý Minh Châu, khiến cho cô ấy xinh đẹp rực rỡ hơn hẳn trong kí ức của tôi.
Trong giây tiếp theo, tôi nhìn thấy khuôn mặt ấy bỗng chốc xuất hiện nụ cười. Lý Minh Châu rảo bước nhanh về phía đối diện, nơi có một người đàn ông mặc tây trang đang đi đến.
Người đàn ông kia có vóc dáng cao gầy, ở trong đêm tối không nhìn rõ khuôn mặt như thế nào, nhưng tôi lại bắt gặp hình ảnh hắn nhẹ nhàng nắm tay cô nhét vào túi áo.
Khi đó, cơn gió lạnh của mùa đông chợt thổi ngang qua cửa kính ô tô.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết vì sao lại có chút cay mắt.
Trong cơn hoảng loạn, tôi muốn hút một điếu thuốc để trấn tĩnh lại tâm tình mình lúc này. Ánh mắt của tôi rốt cuộc cũng không tự chủ được mà nhìn chằm chằm về hướng bọn họ rời đi một lúc lâu.
Giống như rất nhiều năm về trước, Lý Minh Châu luôn lẽo đẽo phía sau tôi, ánh mắt của cô ấy dõi theo tôi từng chút một, lâu thật lâu.
Tôi có chút hoảng hốt nhớ lại thời điểm vào lúc tan trường, khi ấy Tô Noãn Noãn vẫn chưa xuất hiện, Lý Minh Châu đứng đợi tôi ngay cổng trường.
Bóng cô ấy trải dài dưới ánh đèn đường phủ đầy tuyết, cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy tôi, chóp mũi ửng đỏ vì lạnh vẫn không làm át đi nụ cười rạng rỡ của mình.
Cô ấy nói, Từ Bắc Dã, sao anh không nhanh lên một chút, em đã đợi anh rất lâu rồi.
Đúng vậy, Lý Minh Châu đã đợi Từ Bắc Dã.
(Hoàn chính văn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT