(Truyện được kể theo góc nhìn của Tô Noãn Noãn)

01.

Tôi tên là Tô Noãn Noãn.

Dựa theo tình hình hiện tại mà nói, kỳ thật tôi chính là trà xanh.

Có điều đó đều là chuyện trước kia, ở thời điểm tôi còn đang học trung học.

Năm lớp mười một, bởi vì thành tích ưu tú nên tôi được chuyển tới ngôi trường tốt nhất ở tỉnh, không cần trả học phí. Tuy vậy, sâu thẳm trong lòng tôi luôn tồn tại một nỗi tự ti mơ hồ.

Từ nhỏ, tôi sống trong gia cảnh bần hàn. Vì cha mẹ ly hôn, nên cuộc sống của tôi cùng mẹ rất gian nan vất vả, thậm chí đôi khi ăn no mặc ấm là cả một vấn đề lớn.

Bởi vậy, tôi quyết định nỗ lực học tập, đó là mục tiêu duy nhất có thể khiến cho tôi cùng mẹ có một tương lai tốt đẹp hơn.

Mẹ luôn nhắc nhở tôi rằng, Tô Noãn Noãn, con nhất định phải thành công.

Tôi đem những lời này viết lên trên vở, từ khung cửa sổ trong căn phòng nhỏ nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm, khóe mắt tôi bất giác ướt đẫm.

02.

Vào ngày nhập học, nhìn thấy vẻ ngoài khang trang rộng rãi của ngôi trường, sự nhộn nhịp của những dòng người đi lại, không biết tại sao tôi lại có chút chua xót.

Nhất là khi bước vào lớp học, ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh cơ hồ dán lên người tôi. Trong nháy mắt, tôi vì xấu hổ mà mặt đỏ bừng.

May mắn thay, chủ nhiệm là người tốt. Thầy xếp cho tôi ngồi cạnh một nam sinh tên là Từ Bắc Dã, một người có tài nhưng lại chẳng dễ gần.

Tôi cho rằng nơi này cũng giống như trường cũ lúc trước, mọi thứ đều dùng thành tích để bàn bạc.

Nhưng hóa ra để có thể vào trường học này, thành tích của mỗi người không hẳn là phải đạt ở mức ưu tú.

Dần dần tôi phát hiện bản thân vô cùng nhạt nhòa, càng ngày càng tự ti hơn. Bởi vì hoàn cảnh gia đình tôi không tốt nên thường xuyên bị khi dễ.

Có một lần đang đi trên hành lang, Tần An cùng lớp đụng phải tôi, thân thể mất thăng bằng lập tức ngã xuống đất. Tôi không dám yêu cầu cô ấy xin lỗi, nhưng trong giấy tiếp theo liền nghe được một âm thanh êm tai truyền tới.

Cô ấy nói, nếu đụng phải người mà không xin lỗi, Tần An, cô đã học qua lớp tư tưởng và chính trị chưa?

Cảm thấy có điều gì đó kỳ quái, nhưng tôi không dám ngẩng đầu ngăn cô ấy lại.

Điều kỳ lạ hơn là Tần An, người đã đụng phải tôi, lại xin lỗi tôi.

Tôi lập tức đáp lại, nhưng đầu càng cúi thấp hơn.

03.

Sau này tôi mới biết, cô ấy tên Lý Minh Châu, một người con gái tỏa sáng.

Lần thứ hai tôi bắt gặp cô ấy là trong buổi đọc diễn văn của đại hội toàn trường.

Bộ dạng xinh đẹp của Lý Minh Châu khi diễn thuyết tại sân thể dục luôn làm vang lên từng trận vỗ tay nhiệt liệt.

Tôi nghĩ, ai cũng đều quý mến cô ấy.

Dưới ánh mặt trời chói sáng, khi gió thổi bên tai và thổi bay mái tóc cô ấy, làm cả người cô ấy đều toát lên một vẻ dịu dàng.

Tôi cảm thấy ngay cả gió cũng muốn thiên vị.

Tại thời điểm đó, trong lòng tôi cơ hồ tưởng tượng chính mình là một nhúm rêu mọc ven đường sau lưng ánh mặt trời chói chang.

Sự xuất hiện của cô ấy làm tôi cay mắt.

Tôi dường như đã đánh mất chính mình, một mặt tôi ngưỡng mộ cô ấy vô hạn, mặt khác, tôi cảm thấy chướng mắt sự rực rỡ của cô ấy, khiến lòng tự trọng của tôi lung lay sụp đổ.

Kỳ thật cô ấy cái gì cũng chưa làm.

Nhưng tôi lại giống như ghét cô ấy, ghét một người từng giúp đỡ tôi.

04.

Sau này tôi vô tình biết được cô ấy thích Từ Bắc Dã, người bạn cùng bàn của tôi.

Thỉnh thoảng khi tôi bị khi dễ, anh ấy sẽ nói giúp vài câu, và cũng là người cho tôi vài mẩu giấy nhàm chán vào lúc tâm trạng không tốt.

Cô ấy thích anh.

Tôi bắt đầu nghiêm túc quan sát Từ Bắc Dã, nghiên cứu xem rốt cuộc anh ấy thích kiểu con gái như nào.

Tôi không biết đó là vì sự quan tâm thường xuyên của anh từ các bạn cùng lớp, hay chỉ vì anh là người con trai mà Lý Minh Châu thích, hoặc có thể là cả hai.

Tôi biết rằng rất khó để gây ấn tượng với Từ Bắc Dã, anh ấy đối với ai cũng một bộ dạng lịch sự xa cách, với tôi cũng vậy.

Về sau, tôi tìm hiểu về tâm lý học, bắt đầu nghiên cứu tâm tư của Từ Bắc Dã như một môn học bắt buộc. Tôi nghĩ rằng tôi muốn chiếm lấy trái tim anh ấy.

Tôi phát hiện anh sẽ hơi di chuyển tại thời điểm bắt gặp tôi bị khi dễ. Hóa ra, anh thích bảo vệ kẻ yếu.

Sau đó, tôi bắt đầu giả vờ chính mình là một đứa con gái yếu đuối, từng bước một chiếm lấy tâm tư của anh.

Tôi mời anh ấy cùng tôi đến viện dưỡng lão để thăm người già, và ngỏ lời đề nghị anh đi dạo cùng để cho mèo hoang thức ăn.

Thậm chí, tôi còn ra sức luyện tập khóc như thế nào mới trông đẹp mắt, mới làm người ta đau lòng.

Cho đến một ngày đột nhiên anh ấy nhìn thấy tôi, gió thổi bay sợi tóc trên trán, đôi mắt anh ấy cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Anh ấy nói, tôi so với Lý Minh Châu tốt hơn nhiều.

Lúc đầu tôi thực sự rất hạnh phúc, nhưng nhiều năm sau đó, tôi mới phát hiện, kỳ thật vào thời khắc đó mình đã thua.

Ngay cả khi anh ấy muốn khen tôi giỏi, phản ứng đầu tiên sẽ là so sánh tôi với Lý Minh Châu, chỉ có điều, anh không nhận ra mà thôi.

Sau đó, anh bắt đầu đối xử với tôi rất tốt, và bảo vệ tôi từng chút một khi người khác bắt nạt tôi.

05.

Cuối cùng, tôi cũng gặp lại Lý Minh Châu.

Lần này, là cô ấy chủ động tới tìm tôi. Mà bất ngờ là cô ấy còn không còn nhớ rõ tôi là ai như tôi là trông chờ nữa.

Cô ấy đứng trên hành lang, ánh mặt trời dát lên người cô ấy một lớp hào quang.

Tôi nói với cô ấy một cách đầy ý vị.

Bạn có phải là Lý Minh Châu không?

Bạn thật đẹp.

Từ lâu, tôi đã nhốt phần nội tâm méo mó và đen tối nhất trong trái tim mình vào một cái lồng, thay vào đó, tôi đối xử với bất cứ ai cũng bằng khía cạnh hồn nhiên và sống động mà tôi giỏi nhất.

Kể cả cô ấy, Lý Minh Châu, người mà tôi không dám nhìn thẳng vào mắt.

Cô ấy nhìn tôi, không có vẻ kiêu ngạo, nghi ngờ và trách móc như trong tưởng tượng. Đôi mắt cô ấy bối rối và suy tư, thậm chí có một tia thưởng thức lướt qua.

Đúng như kế hoạch của tôi, quả nhiên, Từ Bắc Dã xuất hiện. Anh ấy đã tìm thấy tôi và mau chóng đem tôi ra phía sau lưng bảo hộ.

Lý Minh Châu nói rằng cô ấy có lòng tự tôn của riêng mình.

Lúc đó, tôi đang đứng sau lưng Từ Bắc Dã, tôi nghĩ rằng chính mình ngụy trang rất tốt. Nhưng trong khoảnh khắc kia, hốc mắt tôi đã ươn ướt.

Lý Minh Châu luôn tự tin, tự tin đến mức khiến tôi ghen tỵ.

Bóng lưng của cô ấy vẫn luôn thẳng tắp, ngay cả khi tôi tổn thương cô ấy bằng những thủ đoạn không quang minh chính đại. Cô ấy vẫn luôn đứng vững một cách tao nhã chói mắt, như một nàng công chúa kiêu hãnh.

Từ Bắc Dã đưa tôi đi, tôi thấy được trong đôi mắt của người phía trước đầy sự bàng hoàng và có chút gì đó mất mác. Anh ngước lên, nhìn về phía hoàng hôn và không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nước mắt tôi bất giác rơi hết lần này đến lần khác.

Anh nhìn thấy và lau nước mắt cho tôi.

Sau đó, Từ Bắc Dã hỏi rằng Lý Minh Châu bắt nạt em sao?

Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục khóc.

Tôi cam chịu.

Đúng vậy, tôi chỉ có một mình Từ Bắc Dã, tôi không thể để mất anh ấy.

Vì vậy, ánh mắt nghi ngờ của Từ Bắc Dã dần dần biến mất, anh ấy cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng tôi.

Xét cho cùng, một người là đại tiểu thư không coi ai ra gì, mà trong mắt anh ấy, tôi lại là một người con gái lương thiện thuần khiết.

Tôi nói, Từ Bắc Dã, dường như anh luôn xuất hiện khi em cần anh nhất.

Nói xong, tôi liền ôm lấy anh.

Tôi hỏi Từ Bắc Dã, có thể hay không tiếp tục bảo vệ em như thế này.

06.

Kể từ hôm đó, chúng tôi đã thực sự ở bên nhau.

Câu chuyện của chúng tôi được lan truyền khắp trường trung học, bên cạnh tên của Từ Bắc Dã, nhất định sẽ có Tô Noãn Noãn.

Như mong muốn của mình, tôi đã thay thế Lý Minh Châu, trở thành người con gái của Từ Bắc Dã trong dư luận. Bởi vì có mối quan hệ với Từ Bắc Dã, dần dần không còn ai có ý định bắt nạt tôi nữa.

Đây là một tín hiệu tốt đối với tôi.

Có một lần, vào lúc hoàng hôn, tôi nhìn thấy Lý Minh Châu đang đứng trên lầu. Thần sắc không rõ ràng, nhưng tôi lại hoảng hốt cảm thấy ánh mắt cô ấy chứa đựng nỗi buồn phiền.

Tôi bước tới nắm tay Từ Bắc Dã, đi ngang qua quầy hoa Tử Đinh Hương xinh đẹp.

Lúc đó khung cảnh hoàng hôn ráng chiều, trong lòng tôi thấy vui lạ thường. Tôi đã từng không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai, hiện tại đổi lại, chính mình cảm nhận được tầm mắt của mọi người xung quanh đều đặt lên người mình, và nhiều hơn nữa là tôi muốn trở thành cô ấy.

Nhiều năm sau, tôi vẫn đinh ninh rằng mình đã thắng. Cho đến một ngày khi tôi nhớ lại Lý Minh Châu, tôi nghĩ rằng tôi đã thua. Bởi vì cô ấy chưa bao giờ xem tôi là tình địch cả.

07.

Kết cục của câu chuyện này là một màn bi kịch.

Mẹ của Từ Bắc Dã sau khi hỏi thăm Lý Minh Châu, liền tìm tới tôi.

Cuối cùng, chàng trai của tôi buộc phải chuyển đến một ngôi trường khác.

Trước khi chuyển trường, anh ấy nhìn thấy tôi, hốc mắt đỏ bừng với vẻ tức giận.

Anh hỏi tôi là Lý Minh Châu làm sao?

Nhìn thấy sự bi thường cùng khổ sở trong mắt người đối diện, tôi đột nhiên rất muốn hỏi anh rằng. Liệu chuyện mà anh quan tâm chính là Lý Minh Châu có làm hay không, hay là để ý đến việc chúng tôi sắp chia tay.

Tôi không trả lời, sự trầm mặc bủa vây giữa tôi và anh được một lúc, tôi quyết định hỏi thẳng anh từng từ một.

Khi Lý Minh Châu đến tìm em lần trước, anh không biết cô ấy là ai sao?

Lúc đó tôi thật sự muốn khóc, không phải để ngụy trang cho cái tính tình giả tạo kia, mà là thật lòng muốn khóc.

Tôi nghĩ có thể là tôi đã động lòng với Từ Bắc Dã, ngay tại thời điểm chúng tôi phải tách khỏi nhau.

Khi đó trời đang mưa to, anh ấy cầm chiếc ô nhìn tôi, miễn cưỡng nở nụ cười. Mưa rơi nghiêng ngả theo gió rơi trên mặt đất, hòa cùng nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, khiến cho tôi cảm thấy bản mình có chút gì đó buồn cười.

Lần duy nhất khóc thật lòng, cư nhiên anh ấy không nhìn thấy được. Có lẽ ông trời cũng không thích người như tôi.

08.

Tôi nói, Từ Bắc Dã, chúng ta kết thúc đi.

Tôi nói, em không thể chịu đựng được việc Lý Minh Châu cùng mẹ của anh đối với em vô cớ ác ý.

Tôi không hỏi về những chuyện sau này, cũng không có tâm tư muốn biết nữa.

Sự rời đi của Từ Bắc Dã dường như rút cạn trái tim muốn trở thành một con quỷ của tôi, khiến trái tim tôi ngừng đập trong giây lát.

Tôi và chủ nhiệm đã xin phép thầy hiệu trưởng cho tôi đổi sang lớp bình thường của khối, giáo viên ở trường này rất tốt, lớp thường là đủ.

Tôi luôn nghĩ rằng đối với Từ Bắc Dã, tôi đã lợi dụng anh quá nhiều. Nhưng sau khi anh ấy rời đi, tôi luôn nghĩ đến anh ấy, ở nơi trước đây chúng tôi đã từng ngồi học cùng.

Không biết là vì lí do gì, nhưng tôi vẫn thường xuyên giữ thói quen đi thăm viện dưỡng lão và cho mèo hoang ăn.

Tôi tự hỏi, nếu bất chợt anh quay trở lại nhìn thấy tôi như này, liệu có cảm thấy vui vẻ hay không.

09.

May mắn thay, thời gian trôi qua cũng không hẳn là tệ.

Tôi học ở một trường đại học không tồi, chung một thành phố với bọn họ. Còn nuôi thêm một con mèo hoang bên cạnh.

Lý Minh Châu vẫn xinh đẹp như mọi khi, nhưng lòng tôi lại bình lặng đến lạ thường.

Tôi luôn nhớ rằng trên hành lang nọ, thời điểm mà Từ Bắc Dã và tôi vẫn chưa ở cùng một chỗ. Khi đó Từ Bắc Dã mặc đồng phục học sinh, đôi mắt sáng lấp lánh và ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của anh.

Anh ấy nói, cậu so với Lý Minh Châu tốt hơn rất nhiều.

Bao nhiêu năm nay, đáy lòng tôi vẫn luôn cất giấu một bí mật. Vì để thỏa lòng hư vinh của bản thân, tôi đã lợi dụng người con trai mà tôi thích. Buồn cười hơn là cho đến khi anh ấy rời đi, tôi mới phát hiện, hóa ra anh ấy quan trọng hơn những thứ đó rất nhiều.

Và người con trai tôi thích, kỳ thật không thích tôi. Thậm chí anh còn không ý thức được, rốt cuộc bản thân muốn gì.

10.

Vào năm tốt nghiệp đại học, tôi gặp lại Từ Bắc Dã trong một quán cà phê.

Tôi nhìn thấy anh ấy trong bộ vest chỉnh tề, cặp mắt sắc bén với đôi lông mày lạnh lùng.

Chàng trai đặc biệt đẹp trai trong trí nhớ của tôi đã trở thành một người đàn ông hấp dẫn hơn, thu hút sự chú ý của vô số người trong quán cà phê.

Tôi làm bộ như lơ đãng nhìn thấy anh, ra vẻ thoải mái chào hỏi, nhưng kỳ thật tôi đang ngầm quan sát sắc thái trên khuôn mặt anh ấy. Từ Bắc Dã rất tự nhiên, anh xem tôi như là một người bạn tốt đã nhiều năm.

Anh nói, đã lâu không gặp, Tô Noãn Noãn.

Chỉnh là trong đôi mắt đã từng sáng ngời kia, chỉ thấy được sự hoài niệm mà không phải là tình yêu. Dường như tôi không nhìn thấu được anh nữa.

Tôi đột nhiên nhớ ra trước kia trong viện dưỡng lão, khi anh đang hút thuốc, một cụ già ngồi gần đó đã ho và không ngửi được mùi khói. Tôi nói, Từ Bắc Dã, đừng hút thuốc nữa. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cụ già đó, rồi vứt điếu thuốc đi.

Về sau, tôi không còn thấy anh ấy hút thuốc nữa.

Từ Bắc Dã, thực ra Lý Minh Châu chưa từng bắt nạt em.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy và nói ra bí mật đã khắc sâu trong lòng tôi bao nhiêu năm qua, một bí mật xuyên suốt thanh xuân của tôi khiến tôi đầy ấy náy và thường xuyên mất ngủ.

Tôi đứng dậy xoay người rời đi, lúc này bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc chiếu rọi lên người tôi.

Cuối cùng tôi cũng được giải thoát. Nhiều năm như vậy, hình như đây là lần đầu tiên đem phơi bày trái tim đã mốc meo của mình dưới ánh nắng.

Chàng trai ấy đã cùng tôi trải qua một thanh xuân đáng xấu hổ và tự ti nhất, nhưng anh chưa bao giờ nhận ra trái tim mình.

Lần này, tôi không muốn ích kỷ lựa chọn cho chính mình.

Hãy để tôi làm điều gì đó cho anh ấy.

Tôi nhớ đã nói dối anh rằng trước cửa nhà luôn có một kẻ lang thang say rượu, tên đó sẽ làm hại đến mình. Anh bất đắc dĩ cùng, đưa tôi về đến tận nhà, nắm tay tôi dắt đi.

Thời điểm đó, dưới ánh đèn đường, anh mặc một chiếc áo phông trắng. Tôi nhớ rõ đôi bàn tay ấm áp của anh, hình ảnh anh hắt lên ánh đèn tựa như một thiên thần, cứ như vậy nắm tay tôi đi.

Anh dường như đã nói.

Tôi Noãn Noãn, sau này em phải trở nên tốt hơn.

Anh không thể dắt em đi hết cuộc đời này được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play