Trong phòng bệnh nữ chính đang ân cần chăm sóc cho Lâm Phong nào là lấy nước giúp anh ta lau tay chân, đút cháo cho anh ta. Tôi cùng Leo ngồi trong góc nhàn nhã quan sát những hành động của hai người bọn họ. Leo lúc này bất chợt lên tiếng:
- Chủ nhân cô có nghĩ nữ chính có tình cảm với nam phụ không?
Tôi đưa tay lên vuốt cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ:
- Cũng không hẳn là không có tình cảm. Từ ban nãy chúng ta quan sát hành động của cô ta chăm sóc tỉ mỉ cho anh ta. Nếu để người ngoài nhìn vào họ sẽ nghĩ là một cặp tình nhân.
Nhưng tôi thắc mắc là nếu cô ta có tình cảm với nam phụ thì sao không chọn anh ta. Cô ta biết nam phụ thích mình nhưng lại không đáp trả mà dùng hành động khiến anh ta thêm nhận định nữ chính cũng thích mình.
Nhưng cuối cùng cô ta lại ở bên nam chính hai người họ kết hôn với nhau. Sau ngày kết hôn đó nam phụ cũng tự tử.
Chà tác giả viết cái kết đối với nhân vật chính thật đẹp còn về phần nam phụ thì viết bừa cái kết là xong.
Leo ở bên cạnh cũng gật gù nó nói:
- Nhưng nếu nữ chính thật sự coi anh ta là anh trai của mình thì sao.
Tôi khẽ cau mày suy nghĩ lắc lắc đầu:
- Cũng phải mà không phải vậy, cậu còn nhớ cốt truyện nam nữ chính ra trường lập nghiệp chứ. Nhà nam nữ chính đều không khá giả nhưng để thành lập công ty thành công trong một, hai năm thì rất khó. Với cả số tiền thành lập công ty không phải là ít.
- Ý cô là... - Leo nhìn tôi như bừng tình chuyện gì đó.
Tôi gật đầu nhận định:
- Tôi nghĩ cô ta chỉ cố tiếp cận nam phụ của chúng ta. Bởi vì anh ta giàu có lại là ông chủ của công ty lớn. Nếu như sau này ra trường bọn họ có thể dựa hơi nam phụ để lập nghiệp đi đến thành công dễ dàng hơn.
Nếu lập nghiệp mà không có mối quan hệ thì sẽ rất khó duy trì. Nhưng đằng sau bọn họ có ông lớn thì sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề này nữa.
Nói cách khác nam phụ chính là một cái đùi vàng.
Leo gật đầu đồng ý kiến, tôi đưa mắt nhìn nữ chính kẽ hừ một tiếng:
Quả nhiên vấn đề chính là ở nữ chính. Chỉ cần cho nam phụ biết bộ mặt của cô thì nam phụ sẽ không chết và nhiệm vụ của tôi sẽ hoàn thành sớm hơn dự kiến.
Đồng hồ điểm 8 giờ tối, lúc này tôi đang lướt weboi xem video. Điện thoại của ai đó trong phòng reo lên không phải của tôi. Tôi ngước lên nhìn thấy nữ chính cầm điện thoại nhìn nam phụ bằng ánh mắt ái ngại. Nhưng một lúc nữ chính cũng nghe máy.
- Alo! em nghe.
Không biết đầu dây bên kia là ai và nói gì, tôi chỉ thấy nữ chính dịu dàng trả lời:
- Được, em biết rồi.
Nói xong cô ta cúp máy nhìn anh ta mỉm cười:
- Cũng muộn rồi em nên về nếu không Thiên Duệ sẽ lo lắng.
Lâm Phong vẻ mặt như không muốn nhìn nữ chính nhưng cũng đành gật đầu:
- Anh sẽ gọi trợ lý đưa em về, anh không yên tâm để em về một mình.
Nhã Lý lắc đầu từ chối:
- Không làm phiền anh đâu, Thiên Duệ đến đón em rồi.
Tôi ngồi một góc lúc này mới nói:
- Cô Nhã Lý đã có bạn trai rồi mà đến chăm sóc cậu chủ nhà tôi. Không sợ bạn trai cô sẽ nghĩ sai chứ?
Nhã Lỹ mỉm cười nhìn tôi nói:
- Anh Thiên Duệ sẽ không nghĩ gì đâu. Tôi đã nói chuyện này với anh ấy rồi.
Tôi gật đầu như hiểu ý rồi nở nụ cười công nghiệp nói:
- Vậy sao, được rồi để tôi tiễn cô.
Nhã Lỹ xua xua tay ngụ ý không cần phải làm vậy. Tôi cũng chiều theo cô ta mà cũng ngồi yên không tiễn.
Bóng dáng Nhã Lý khuất sau cánh cửa phòng lúc này tôi mới nhìn xang Lâm Phong. Anh ta vẫn còn đang thất thần nhìn cánh cửa đã đóng kia.
Đúng là một kẻ si tình đến điên dại.
Tôi thở dài không để ý đến anh ta nữa mà nằm xuống chiếc ghế sofa ngủ. Ngủ sớm cho đẹp da, sẽ giúp đầu óc thông thoáng để còn suy nghĩ cách đối phó với nữ chính.
Bên dưới cổng bệnh viện lúc này. Sau khi Nhã Lý từ phòng bênh của Lâm Phong trở ra, bên ngoài cổng bệnh viện có một người đàn ông đang đứng đó chờ.
Nhã lý nhìn thấy bóng người đó liền vui vẻ chạy tới khoác lấy cách tay của người kia.
- Anh chờ em có lâu không? - Nhã Lý nhìn người con trai kia hỏi han.
Thiên Duệ mỉm cười lắc đầu trả lời:
- Anh cũng vừa mới tới thôi, vất vả cho em rồi.
Nhã Lý mỉm cười ánh mắt nhìn người mình yêu dịu dàng biết bao:
- Không vất vả chỉ cần tương lai sau này có chúng ta là được.
Thiên Duệ đặt một nụ hôn nên trán của Nhã Lý rồi nắm tay cô bước đi. Giọng nói nũng nịu của Nhã Lý cất lên:
- Thiên Duệ em muốn uống trà vải.
- Được, anh sẽ mua cho em - Thiên Duệ gật đầu đồng ý.
- Còn có em muốn ăn xiên nướng.
- Được, em muốn ăn gì anh cũng mua cho em.
Nhìn hai bóng dáng của đôi tình nhân dưới ánh đèn đường in xuống đất thật hạnh phúc biết bao.
Leo từ nãy đến giờ đã chứng kiến một màn tình thâm của nam nữ chính và đang diễn tả lại cho tôi xem.
Tôi phì cười nhìn mèo con:
- Được rồi cũng muộn rồi đấy em mau đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải làm việc nữa đấy.
Nói rồi tôi lẩm bẩm oán thán cái tên hệ thống:
- Đều tại tên hệ thống tại sao hắn không cho tôi vào nhân vật khác trong truyện chứ. Chết rồi cũng phải làm việc, tư bản bóc lột.