Sau khi tạm biệt bé Quả Quả, cả nhà bé Cốc Dụ bắt đầu trở về thôn hoang vắng.
Ánh nắng mùa thu chiếu lên từng người làm cho họ có cảm giác cả người như nóng lên, rất khó chịu, bé Cốc Dụ cảm thấy nóng nên đã cởi nút áo khoác ra, sau đó ánh mắt bé rơi lên người bà lạo đi cạnh bé. Bà sợ làm các bạn nhỏ sợ nên đã che khăn cả ngày, có lẽ bây giờ bà cũng mệt rồi đúng không?
Giọng bé Cốc Dụ non nớt vang lên: "Bà ơi, bà bỏ khăn che mặt ra cho mát đi ạ, với lại bây giờ cũng không có bạn nhỏ nào ở đây hết á bà!"
Nghe thấy lời nhắc nhở của bé Cốc Dụ, bà lão mới nhận ra bà còn mang khăn che mặt, thậm chí bà còn quên luôn vậy mà bé con lại nhớ và nhắc nhở bà.
Bà lấy khăn che mặt xuống, cười cười: "Cảm ơn bé Dụ Đầu đã nhắc bà, công nhận bây giờ mát hơn rất nhiều rồi!"
Thấy bà lão làm theo đề nghị của mình rồi còn cảm ơn mình nữa, vẻ mặt bé Cốc Dụ lộ ra nét cười ngây ngô: "Dạ không có gì đâu ạ!"
Cả nhóm người đi bộ về đến thôn hoang vắng, Đổng béo mời lão Vương và bà lão đừng vội đi mà ở lại ăn cơm chiều với gia đình họ.
Lão Vương vui vẻ đồng ý: "Được đó, nhà tôi còn ít bắp mới mua, để tôi chạy ù về nhà lấy qua đây nấu ăn cùng nhe!"
Bà lão không tự nhiên đồng ý như lão Vương, phải qua mấy lần thuyết phục của Đổng béo thì bà mới đồng ý ở lại ăn cơm. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play