Nhưng thời gian cứ trôi đến cuối tháng hai, khi thời tiết cũng bắt đầu ấm lên, bé Cốc Dụ có thể mặc một bộ quần áo đơn giản, thì Yến Tịch cũng chưa xuất hiện lại.
Dung Tiêu và Đổng béo biết, dù bé Cốc Dụ không nói gì nhưng việc bé thường làm nhất là sẽ nhìn ra ngoài sân. Bé muốn xem thử anh trai có ngoài đó không. Nhưng mỗi lần chờ đợi đều là sự thất vọng, ngoài sân chỉ có nhưng cơn đìu hiu thổi qua mà thôi.
"Mẹ ơi, anh trai sẽ không đến nhà mình nữa phải không mẹ?" - sau nhiều ngày mất mác cuối cùng bé Cốc Dụ cũng hỏi vấn đề này.
Dung Tiêu không ngờ sau khi cô vạch trần thân phận của Yến Tịch thì cậu ấy không đến nữa. Nhưng cô vẫn an ủi bé Cốc Dụ: "Có lẽ gần đây anh trai bận việc gì đó, khi nào rảnh anh trai sẽ đến gặp bé Cốc Dụ của mẹ thôi, con đừng lo nhé!"
"Dạ mẹ!" - bé Cốc Dụ gật đầu rất mạnh, bé rất tin tưởng những gì Dung Tiêu nói.
Dung Tiêu muốn chuyển sang chủ đề khác liền nói với bé Cốc Dụ: "Bé Dụ Đầu, con lấy giúp mẹ cuộn len màu hồng nhạt nhé!"
Bé Cốc Dụ ngoan ngoãn lấy một cuộn len màu hồng nhạt trong rổ đưa cho Dung Tiêu, động tác rất nhanh. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!
Sau khi đi thành phố về, Dung Tiêu bắt đầu làm kẹp tóc và dây buộc tóc bằng len có hình động vật nhỏ, bởi vì sợi len nhỏ nên mỗi giờ cô chỉ có thể nào được ba bốn cái. Dung Tiêu quyết định sẽ làm được ba trăm cái kẹp và dây buộc tóc, cô định giá mỗi cái năm tệ, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Tuy nhiên cô nghĩ nếu không bán được trước trường mẫu giáo thì đem qua trường tiểu học cũng được nên tạm thời Dung Tiêu không nghĩ thêm nhiều mà tập trung làm việc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT