Dưới ánh mắt đầy mong đợi của ba người bé Cốc Dụ nhắm mắt lại dùng cách mẹ dạy để bình tĩnh những cảm xúc khẩn trương trong lòng. Khi cảm nhận được nhịp tim đã ổn định, bé Cốc Dụ mở mắt ra, đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên dây đàn, từng ngón tay như đang nhảy nhót trên dây đàn phát ra tiếng đàn nhẹ nhàng. Bé Cốc Dụ đánh một khúc nhạc tương đối đơn giản với giai điệu nhẹ nhàng, dễ khiến cho người ta du dương theo tiếng nhạc.
Đổng béo và lão Vương rất nhanh bị tiếng nhạc cuốn hút, cả hai đều lắc lư theo tiếng nhạc, còn Dung Tiêu thì chăm chú lắng nghe mỗi giai điệu bé Cốc Dụ đánh ra, cô dùng một thái độ nghiêm túc xem bé Cốc Dụ biểu diễn.
May mắn làm sao, bé Cốc Dụ đã rất chú tâm học và chăm chỉ luyện tập nên khi đánh đàn cũng không có nhiều sai sót nào lắm, nếu có thì đó là vấn đề kỹ xảo của bé chưa thuần thục mà thôi.
Nói tóm lại bé diễn không tệ.
Người ta nói "người trong nghề xem môn đạo, người ngoài nghề xem náo nhiệt"(1), khi bé Cốc Dụ đàn xong Đổng béo và lão Vương liền vỗ tay khen ngợi giống như hai chú hải cẩu đang vỗ bụng trên bờ.
Dung Tiêu không khoa trương như họ, cô chỉ hài lòng mỉm cười và gật đầu với bé Cốc Dụ.
Trong nháy mắt nhận được ba lời khen ngợi, mặt bé Cốc Dụ đỏ bừng như quả táo chín.
"Bé Dụ Đầu giỏi quá, lại đây ba hôn một cái nào!"
"Lại đây với mẹ, mẹ sẽ nói cho con biết cần phải trau dồi chỗ nào để có thể làm tốt hơn!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT