Dung Tiêu nhìn thấy ánh mắt của bé Cốc Dụ khi nhìn chiếc đàn rất giống năm đó khi cô lần đầu tiên thấy chiếc đàn, vừa khao khát vừa kính sợ. Dường như cô cảm nhận được cảm giác năm đó khi sư phụ nhìn thấy cô, cô nhìn Cốc Dụ như thấy một phiên bản khác của chính mình.
"Bé Dụ Đầu, mẹ dạy con một ít động tác ngón tay đơn giản nhé, con nhìn mẹ làm rồi lặp lại được không?"
Bé Cốc Dụ gật đầu.
Đầu ngón tay trắng nõn của Dung Tiêu như một chú bướm nhẹ nhàng đáp xuống dây đàn rồi chú bướm bắt đầu nhảy múa trên đó với tư thế tao nhã và đẹp mắt nhất.
Một lát sau, Dung Tiêu dừng lại và bảo bé Cốc Dụ làm thử cho cô xem. Bé Cốc Dụ đến gần đàn nhưng không dám đưa tay chạm vào đàn. Dung Tiêu xoa má của bé, dịu dàng nói: "Đừng sợ, con cứ bắt đầu đi! Dù con làm không tốt mẹ cũng không giận đâu!"
Bé Cốc Dụ gật đầu, đôi tay mũm mỉm ngắn ngủn của bé ấn lên dây đàn, bé nhớ lại những động tác của mẹ rồi lặp lại. Trí nhớ của bé tốt hơn những đứa trẻ khác nên hầu như không có lỗi sai nào, nếu để bé học đàn có thể sau này sẽ có kết quả tốt.
Dung Tiêu cười vui vẻ, xem ra con trai nhà mình rất thích hợp học đàn.
Bé Cốc Dụ đàn xong, bé cẩn thận thu tay về, bé cảm thấy bé chơi không hay nên không dám ngẩng đầu nhìn Dung Tiêu. Dung Tiêu chú ý đến hành động của bé vội động viên: "Bé Dụ Đầu vừa rồi làm rất tốt, sau này mẹ dạy con đánh đàn được không?"
Vốn nghĩ mình làm không tốt ai ngờ lại được khen, bé Cốc Dụ ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, sau đó dùng sức gật đầu: "Dạ mẹ!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT