Đổng béo dửng dưng nói: "Ừ, là ngũ mã phanh thây!"
Ngay lúc muốn Dung Tiêu định nói thêm thì bé Cốc Dụ đã cho gà ăn xong và đang chạy đến.
Dung Tiêu không muốn bé nghe được những chuyện như vầy nên không nói tiếp.
Bé Cốc Dụ chạy chậm đến, tay để trong túi quần giống như muốn lấy gì đó, khi chạy đến trước mặt hai người bé mới xòe tay ra đưa lên cao như đang đưa một món đồ quý giá cho hai người xem.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của bé có ba viên kẹo nhỏ.
Đổng béo nhìn thấy mấy viên kẹo này đã biết là do lão Vương cho bé, chỉ là chú không nghĩ đến bé Cốc Dụ không ăn mà để dành. Khi chú còn nhỏ nếu ai cho bánh kẹo thì chú sẽ ăn ngay chứ không để dành như thế này.
Có ba viên kẹo, bé Cốc Dụ đưa cho Đổng béo một viên: "Ba ăn kẹo ạ!"
Đổng béo sờ sờ đầu bé: "Ừ, ba cảm ơn bé Dụ Đầu!"
Dưới sự khen ngợi của Đổng béo, bé vội chuyển hướng sang Dung Tiêu, như một bé mèo con đang vẫy đuôi, bé nói: "Cô ơi, cô cũng ăn kẹo ạ!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT