Nguyên thân lúc nhỏ rất lười, Trác Nham lý giải càng chuẩn xác hơn là nhát gan, vô cùng sợ hãi thế giới bên ngoài, cho nên trước kia chỉ xuất hiện ở những khu vực mà Á Thú Nhân hoạt động.

A Mạn hỏi trước “Ngươi quên hắn sao?”

Trác Nham dùng sức nhớ lại, thăm dò nói: "Giống như, có chút, ký ức, nhưng không nhiều, là——?"

"Hắn là thú nhân vẫn luôn không thể hóa hình thành công." Kiều giải thích, nhìn về phía xa, im lặng thở dài, "Có thể là vì A mẫu của hắn là lang tộc đi."

Trác Nham:! Con mắt trợn tròn.

Báo tộc và lang tộc, vượt, vượt giống loài còn có thể sinh con sao?

Tiểu Hàm nói một hơi “Ta biết, ta nghe A mẫu nói qua lúc chợ giao dịch của Vũ Nhân, A Phụ hắn quen biết Á Thú nhân lang tộc có màu lông trắng sau đó ở cùng nhau nhưng về sau nàng lại sống không quen ở bộ lạc chúng ta nên trở về, lưu lại hắn.”

A Mạn nói, "Đáng tiếc, nhiều năm như vậy sớm nên hóa hình nhưng hắn lại một mực không hóa hình được."

Trác Nham đưa ra suy luận “Không phải bởi vì hỗn huyết mà chỉ là lang tộc khác biệt Báo tộc, cho nên không thể hóa hình thành công?”

Kiều nói không phải, trước kia cũng có ví dụ hóa hình thành công.

"Đúng rồi, không nên kết thành bạn lữ với Vũ Nhân, nếu cùng Vũ Nhân, Hải Nhân, vậy thì không được." A Mạn thẳng còi còi nói, " Trưởng bối không nói cho ngươi sao?"

Hắn nói quá nhanh, chờ nói xong mới phản ứng được thì Trác Nham đã nói không có trưởng bối.

A Mạn như trưởng bối, vì vừa rồi ngượng ngùng nên làm bổ cứu “Thêm một hai năm nữa ngươi cũng thành người lớn có thể kết bạn lữ, để ta nói cho ngươi biết đi, vẫn nên tìm Thú Nhân trong bộ lạc là tốt nhất, tộc khác còn tốt, chứ không thể là bay trên trời, bơi trong biển rộng, loại này không thể sinh được ấu tể.”

Trác Nham gật gật đầu, "Nguyên lai là dạng này, cám ơn ngươi A Mạn."

A Mạn khoát khoát tay ý tứ không cần cám ơn và cũng lặng lẽ thở ra, thú ngại không vì chuyện vừa rồi mà tức giận thì tốt, chẳng qua làm sao hắn lại để ý một tên thú ngại có giận hắn hay không.

Trác Nham lại biết được thế giới rộng lớn hơn.

Còn có Hải Nhân, Vũ Nhân.

Nói đi nói lại ——

Trác Nham hỏi “Không thể hóa hình trưởng thành, sẽ như thế nào?”

Trong lúc nhất thời, sắc mặt đám tiểu đồng bọn đều khó coi, cũng có đồng tình cùng từ bỏ. Kiều dùng khẩu khí bình thản nói: "Hóa hình không thành công không phải là Thú Nhân, mà là thú."

"Thú có địa bàn của mình."

"Nếu dã thú đả thương người sẽ bị đuổi đi."

Trác Nham nhìn về phía xa, báo con lông xù xù đang từ từ tới gần Nha Trư con, thời điểm còn chênh lệch hơn mười mét thì Nha Trư con đã phát hiện nên co cẳng chạy, đồng thời phát ra tiếng tru, gần như trong nháy mắt báo trắng chạy về phía nó nhanh như tia chớp, cắn một cái lên trên thân Nha Trư con.

Nhưng có một Nha Trư khác trốn trong bụi cỏ cách đó không xa, nó có hình thể to lớn hơn báo trắng gấp hai lần, trong miệng là răng nanh sắc bén, cái này hẳn là Nha Trư mẹ, giờ phút này đang nổi điên, chạy tới va chạm vào báo trắng, đụng báo trắng ngã trên mặt đất.

Báo trắng lăn lộn tứ chi đứng lên, Nha Trư mẹ tiếp tục đụng tới, nhưng tốc độ báo trắng không mãnh liệt được như trước, cuối cùng leo lên trên cây mới có chút thời gian thở dốc.

Bên dưới Nha Trư mẹ không ngừng đụng vào cây, muốn đụng rớt báo trắng phía trên xuống.

Trác Nham hỏi "Báo trắng có thể bị nguy hiểm hay không?"

Không ai trả lời hắn.

Thạch Đầu nói trước: có người tới.

Trác Nham nghĩ thầm nơi nào có người!! nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, cách rừng cây trăm mét, không biết lúc nào đã có một người nhảy ra, nháy mắt biến thành báo đốm, Nha Trư mẹ dưới cây còn chưa kịp phản ứng thì báo đốm đã một kích bổ trúng Nha Trư, hàm răng sắc bén trực tiếp cắn đứt cổ Nha Trư.

Nhanh chóng đánh giết.

Một trận đi săn áp chế tuyệt đối.

Là lực lượng của Thú Nhân.

"Là đội tuần tra." A Mạn lên tiếng, ánh mắt thưởng thức còn có chút chua, "Đây mới là Thú Nhân đi săn."

Tiểu Hàm: "Đúng thế đúng thế."

Nha Trư con lạc đường bị nguồn nước hấp dẫn, mẹ của nó đến kiếm, kết quả là bỏ mạng lại chỗ này.

Thế giới nguyên thủy chính là như thế, mạnh được yếu thua.

Trác Nham cũng bị chấn kinh, hắn nhìn thấy báo đốm biến thành người, tùy tiện bọc váy da thú, hai con Nha Trư lớn như vậy mà lại cõng lên không tốn sức chút nào.

Đội tuần tra phát hiện đó là người của bộ lạc nên tự nhiên cũng sẽ chia một bộ phận người ra giúp săn đuổi.

Chờ đội tuần tra và báo đốm rời đi, báo trắng trên cây mới ngã xuống thất tha thất thểu đi khỏi, lông báo trắng mơ hồ có chút màu đỏ, không biết là bị thương hay là vừa rồi bị nhiễm máu Nha Trư.

Hi vọng là cái sau đi.

Trác Nham nghĩ thầm.

Báo trắng hiển nhiên còn chưa trưởng thành, thân hình nhỏ hơn báo đóm vừa rồi hai lần.

Không biết có phải vì gần xa hay không mà nhìn báo trắng có chút gầy trơ xương.

"Trở về đi."

"Một lát nướng chút Nê Đậu ăn."

"Tốt lắm tốt lắm."

"Thật sự muốn ăn Nha Trư nướng thơm ngào ngạt."

Trác Nham đi theo bước chân của đội ngũ, quay đầu lại mắt thấy báo trắng ở trong đống cỏ dại khô xanh xanh vàng vàng, màu lông trắng quá dễ thấy.

Báo trắng đi xa, rời khỏi bộ lạc.

Không biết đi đâu.

"Hắn không có cơ hội sao?"

Tiểu đồng bọn ở phía trước quay đầu nhìn Trác Nham, Trác Nham nói: " báo trắng kia, thật sự không có cơ hội hóa hình sao? Ta thấy hắn còn thật nhỏ, có lẽ chờ một chút."

A Mạn nói “Báo trắng gần như cùng tuổi với Tiểu Hàm.”

Đó chính là mười bốn mười lăm tuổi? Trác Nham: "Chẳng phải là còn có cơ hội sao."

"Cơ hội gì, ngươi không biết sao? Cho là ngươi không biết, ngươi không có ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội là Thú Nhân." A Mạn đầu tiên là lẩm bẩm, sau đó giải thích: "Trong nhà của ta tỷ tỷ đệ đệ lần đầu tiên hóa hình là lúc mười tuổi."

Kiều giải thích càng tỉ mỉ, " lần đầu tiên chúng ta hóa hình là bốn năm tháng tuổi từ hình thú hóa thành hình người."

Đây là lúc trưởng thành mãnh liệt nhất, lúc mới ra đời là thú con lông xù, nuôi đến năm sáu tháng tuổi sẽ hóa hình thành trẻ con năm sáu tuổi, đương nhiên cũng có hóa hình trễ, nhưng trễ nhất không lớn hơn bảy tháng.

Nhân loại mười tuổi sẽ hóa hình lần thứ hai, có thể hoàn toàn hóa thú chính là Thú Nhân, không thể hóa thú là á Thú Nhân —— không phân biệt nam nữ.

A Mạn nói “Nếu còn có thể hóa hình, Tiểu Hàm cũng có cơ hội hóa hình thú.”

Tiểu Hàm: "Ta cũng muốn làm Thú Nhân, thế nhưng ta hỏi a mẫu với ca ca, đều không được."

Hóa hình thú trễ nhất cũng là mười hai mười ba tuổi, chưa bao giờ vượt qua mười bốn tuổi.

A Mạn nhìn Trác Nham một mực hỏi chuyện của báo trắng, muốn đánh tan suy nghĩ của Trác Nham “Ngươi đừng nghĩ tới báo trắng, nếu báo trắng thật sự có thể hóa hình, hắn gầy như vậy, cũng không thể đi săn, ai nào lại đi cắn chỗ da dày nhất của Nha Trư, các ngươi kết thành bạn lữ, cũng phải đói bụng.”

Trác Nham: ? ? ?

"Ta không phải, ta không có."

Hắn thề, hắn không có suy nghĩ lung tung gì với báo trắng, hắn cũng không điên, thấy Thú Nhân liền phải kết hôn!

Đối mặt với Trác Nham phủ nhận, hiển nhiên là A Mạn không tin.

"Ngươi làm gì một mực hỏi báo trắng?"

Trác Nham ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhẹ như mây gió nói: "Khả năng bởi vì ta là Bát Quái tinh."

 Tiểu Hàm hiếu kì hỏi "Cái gì là Bát Quái tinh?".

Trác Nham: "Chính là rất thích tham gia náo nhiệt, nghe một chút chuyện sinh hoạt vụn vặt của thú nhân á Thú Nhân khác, cùng nói chuyện phiếm."

"A a a."

A Mạn nhìn Trác Nham, đi vài bước lại nhìn Trác Nham, cuối cùng đến lúc hái quả còn nhìn Trác Nham. 

Trác Nham: ...

Hắn thật hoài nghi “A Mạn ca ca ngươi có phải thích ta hay không nha?”

"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" A Mạn tức giận, thu hồi ánh mắt không dám nhìn, chỉ là lẩm bẩm: "Ta cảm thấy bây giờ ngươi nói chuyện kỳ kỳ quái quái, nói một ít chuyện ta nghe không hiểu, trước kia ngươi cứ như vậy sao?"

Trác Nham cũng không sợ bị phát hiện, thuận miệng nói: "trước kia ta không thích đi ra ngoài, cũng không có bằng hữu gì, tất cả mọi người đều chê ta, không có ai nói chuyện với ta, ta liền tự nói với mình."

Tiểu Hàm nhỏ giọng nói"Thật đáng thương nha."

Kiều vỗ nhẹ bả vai Trác Nham, sau đó nói: "Chúng ta tiếp tục đi."

Mọi người lại bắt đầu làm việc.

Chẳng qua buổi chiều Tiểu Hàm nói chuyện nhiều hơn, nói một chút chuyện trong động nhà mình.

A Mạn ngẫu nhiên cũng sẽ nói, bất quá nói đều là việc vặt của Thú Nhân ra ngoài săn thú, Trác Nham hậu tri hậu giác mới hiểu được, hai ca ca đang nói cho hắn chuyện Bát Quái, bởi vì hắn thích nghe.

Quýnh quýnh có thần.

Cũng rất cảm động.

Lần thứ hai Trác Nham cảm nhận được một tia ấm áp ở cái thế giới này, lần đầu tiên là kiều mang đến.

Mặt trời lặn, hôm nay thu thập kết thúc, trên mặt đất chồng chất núi nhỏ túc túc quả và Nê Đậu, kiều chia năm phần, mọi người mang phần của mình về một lần khẳng định cầm không hết, cần chia hai lần.

Trác Nham hỏi “Không cần người ở lại nhìn sao?”

Tiểu Hàm kỳ quái: "Nhìn nó làm gì, bên này không có dã thú đến, bọn chúng cũng không ăn cái này."

"Hắn nói là á Thú Nhân khác đi." A Mạn đoán được, rất ngay thẳng nói: "Đây là chúng ta hái, những người khác sẽ không cầm."

Trác Nham gật gật đầu.

Thế giới này tất cả mọi người đều rất thẳng thắn.

Lần thứ nhất trở về, Trác Nham tận khả năng cõng nhiều một chút, cho nên một giỏ Nê Đậu phân tán không dễ mang, mà túc túc quả có ngạnh, xác ngoài cứng rắn cũng không dễ rơi, cho nên có thể treo trên cánh tay.

Thạch Đầu mở miệng “Ta giúp ngươi cầm đi.”

Trác Nham nhìn Thạch Đầu cõng chỉ lộ một gương mặt, nói không cần, ta có thể. Nhưng hắn cắn răng, lần thứ nhất không lên, lại cắn răng vẫn chưa được, thế là ngoan ngoãn buông hai chùm túc túc quả, hai tay chỉ xách hai chuỗi.

"Đi thôi." Không được thì hắn liền chạy thêm hai chuyến.

Những người khác thấy thế, liền xuất phát về nhà.

Lội qua sông nhỏ, trở lại bộ lạc. Trong năm người, cái động đầu tiên chính là nhà Trác Nham, nhà hắn gần bên ngoài, Trác Nham nhìn Thạch Đầu yên lặng dùng một tay nhấc cái gùi của Tiểu Hàm, trên mặt mang ý cười, nói: "Ta không đợi các ngươi đi qua nữa, ta muốn chạy ba chuyến."

Kiều căn dặn"Được, ngươi mau chóng đi, đừng quá muộn."

"Biết Kiều tỷ!"

Nhưng kỳ thật Trác Nham chỉ chạy một chuyến, bởi vì lần đầu Thạch Đầu A Mạn mang nhiều nhất, lần thứ hai, Thạch Đầu giúp Tiểu Hàm một nửa, A Mạn giúp hắn cầm một chút.

Tất cả mọi người đều thật tốt nha.

Khi trở về, thế giới này cũng đã tối.

Trác Nham nói với đoàn người “Các ngươi mau trở về đi, còn lại ta chậm rãi mang về”.

Mấy người khác cũng không khách khí, A Mạn để quả của thú ngại dưới đất, bốn người tăng tốc về nhà, thuận tiện hẹn ngày mai tiếp tục, Trác Nham nói ngày mai hắn sẽ mang Nê Đậu nướng, ý tứ là không cần Kiều tỷ cho hắn thịt nướng.

Hang động Trác Nham ở lưng chừng núi, một người đi hai lần có thể cầm hết dưới đáy dốc, lần thứ hai trở về thu thập, trời đã rất tối, ngẩng đầu nhìn ngược lại có chút ngôi sao, mặt trăng rất tối, cũng may mắn ánh mắt của á Thú Nhân ban đêm rất tốt.

Còn rất mới lạ.

Nói thật, một người có chút sợ, Trác Nham nhặt sạch sẽ Nê Đậu còn sót lại vào trong cái sọt, lung tung ngâm nga bài hát, một trận gió mát thổi lên váy da của hắn, phía sau cách đó không xa còn có một số tiếng thở dốc.

Trác Nham: ! ! !

Nháy mắt tóc gáy đều dựng lên.

"Ai!"

"Ai ở nơi đó!"

"Ta nhìn thấy ngươi."

Hắn đang mạnh miệng, hắn không nhìn thấy, ô ô ô.

Chẳng qua nháy mắt một cái, Trác Nham thật sự nhìn thấy, nơi xa từ trong đám cỏ dại cao ngang đùi nhảy ra một con lông xù, dọa Trác Nham run chân, cái này, cái này ——

"Lông trắng?"

Trác Nham nhận ra, đây là báo trắng giữa trưa đi săn Nha Trư con thất bại, giờ phút này hắn cách báo trắng rất gần, đại khái khoảng ba mét, không giống với giữa trưa chỉ nhìn xa xa, báo trắng rất lớn, giống như là đầu báo tròn trịa cũng giống như mặt sói, một đôi mắt yếu ớt tản ra ánh sáng.

Báo trắng sẽ không ăn hắn đi!

Tiểu Hàm nói, Thú Nhân không thể tiến hóa chính là dã thú.

A a a a a a! ! !

"Ngươi chớ ăn ta, ta không có tắm rửa, hôm nay ra một thân mồ hôi thịt đều chua..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play