Đánh nhau không có lời.
Bình thường các á thú nhân cãi nhau ầm ĩ, có thể tính là ‘Chơi’ bởi vì trong mắt Thú Nhân thì á Thú Nhân đánh nhau không khác trẻ con ở nhà trẻ ngươi đẩy ta, ta cào tóc ngươi lắm.
Nhưng cũng chia thời điểm như giai đoạn chuẩn bị dự trữ thức ăn qua mùa đông này, bộ lạc cấm ẩu đả đánh nhau.
Trác Nham có một chút ký ức của nguyên thân, tộc trưởng lập phép tắc hẳn là do có tiền lệ Thú Nhân, á Thú Nhân vì tranh đoạt đồ ăn mà ra tay đánh nhau, nếu bị thương sẽ làm chậm tiến độ dự trữ thức ăn. Mà sở dĩ nguyên thân sợ hãi mùa đông, vì có một số đàn thú quá đói sẽ công kích bộ lạc.
Bộ lạc cần Thú Nhân thân thể cường tráng khỏe mạnh bảo vệ khi mùa đông tới.
Đội ngũ đối diện nghe Trác Nham cảnh cáo là sẽ tố cáo thì khí thế phách lối vừa rồi lập tức tắt, nói ngay trước mặt Trác Nham: “nhưng ngươi quá đáng ghét.”
“Khó trách không có Thú Nhân nào thích ngươi.”
"Mùa đông mà ngươi không có Thú Nhân khẳng định sống không nổi."
Trác Nham cười hì hì nói: "Vậy các ngươi đến đánh ta nha! Đánh ta, đồ ăn của các ngươi liền là của ta, đánh ta nha ~ "
Ngôn ngữ không tổn thương được hắn nửa phần mà tương phản lời của hắn tổn thương toàn bộ người đối diện.
Á Thú Nhân đối diện tức giận thở phì phì cả mặt đều đen.
Toàn thắng!
A Mạn cười ra tiếng, bàn tay thay phiên vỗ vỗ bả vai Trác Nham.
Trác Nham: ... Đau đau đau.
"A Mạn ca ca ta biết ngươi thích ta nhưng ta rất mảnh mai ~ "
Đến phiên nụ cười trên mặt A Mạn im bặt cứng đờ thu tay lại, "Ai thích ngươi!"
Thạch Đầu nhắc nhở nói “Á thú nhân ở cùng nhau sẽ chết đói.”
Tiểu Hàm há miệng: "Liền —— "
Trác Nham đưa tay bóp mặt Tiểu Hàm, Tiểu Hàm còn chưa nói xong, ôm hai lỗ tai chạy đi. Chơi đùa xong bắt đầu phân chia trận doanh hái quả cho riêng mình, đối diện nhiều người, chiếm cứ vị trí có nhiều quả nhất, kiều nhìn quanh nói: "Chúng ta đi nơi khác đi."
A Mạn không vui lòng: "Vì cái gì, chúng ta vừa đi, bọn hắn lại vui vẻ."
Trác Nham rất ủng hộ quyết định của Kiều tỷ, lôi kéo A Mạn, vừa đi vừa nói: "Nơi này không có nhiều, chúng ta chuẩn bị dự trữ thức ăn qua mùa đông nên tranh cãi với người ta cũng không ăn no."
Tiểu Hàm đung đưa lỗ tai yếu ớt nói "Chính là ——."
A Mạn nghĩ cũng phải, thế là thống khoái cõng cái sọt dây leo nói: “ vậy đi nhanh đi.”
Mùa này, dã thú không có ánh mắt cũng sẽ không xông vào bộ lạc —— đây không phải là đưa thịt cho bộ lạc sao. Toàn bộ bộ lạc dựa vào núi, hang động phân tán bốn phía lưng chừng núi, bên dưới không xa là dòng sông uốn lượn, dòng sông trong lãnh địa là an toàn nhất, còn có rất nhiều cây có quả.
Bên ngoài dòng sông xa một chút thì không an toàn bằng bên trong, nhưng cũng không đặc biệt nguy hiểm. Các thú nhân đã đánh dấu qua bởi vì có khí tức của Thú Nhân nên không có dã thú cỡ lớn lui tới.
Hạ quyết định, năm người đều không nói nhiều mà cõng giỏ trúc vòng qua mặt sông rộng lớn, đi qua khúc sông hẹp. Trác Nham gỡ ‘Bít tất’ xuống để vào trong ngực, nếu nó bị ướt sẽ càng khó chịu dù sao hiện tại trời cũng nóng.
Nói thật, trước kia nguyên thân đúng là lười một chút cộng thêm nhát gan nên khiD hái quả cũng rất ít đi qua khúc sông hẹp ra ngoài, bởi vậy Trác Nham là lần đầu tiên ra ngoài, đối với 'Thế giới' bên ngoài vẫn cảm thấy rất mới lạ.
"Ta nghe A Phụ nói xuyên qua rừng cây này ra bên ngoài là thảo nguyên." A Mạn nói xong, mới chú ý tới Trác Nham một mực nắm tay hắn, thế là mắt trừng nhìn Trác Nham.
Trác Nham chớp mắt vô tội: "A Mạn ca ca ngươi vừa mới dắt ta, ngươi quên sao?"
A Mạn thở phì phì, "Ta không phải, ta quên."
Kiều lên tiếng đánh gãy hai người sắp đấu võ mồm “Thu thập đi.”
Mọi người làm việc rất nhanh nhẹn, A Mạn cũng nhao nhao kêu, "Thật nhiều túc túc quả! A mẫu ta thích ăn cái này."
Túc túc quả sinh trưởng ở trên cây rất cao, khoảng bảy tám mét, cành lá rậm rạp. Chẳng qua nghe A Mạn nói: A phụ và mấy ca ca hắn ra ngoài đi săn sẽ gặp rừng cây cao và dày đặc hơn.
Trác Nham nhận biết trong và ngoài bộ lạc kỹ lưỡng hơn đều do nghe mấy tiểu đồng bọn nói.
A Mạn, Kiều, Tiểu Hàm Thạch Đầu đều có A phụ A mẫu các ca ca tỷ tỷ, bởi vì loài báo quen sống một mình nên sau khi kết bạn lữ họ đều muốn tự mình đào hang dọn ra ngoài trở thành gia đình nhỏ tiếp tục sinh hoạt.
Mà vị thành niên chưa có bạn lữ thì tiếp tục sinh hoạt cùng A phụ A mẫu.
Bình thường chỉ có trước mùa đông, trưởng bối có năng lực sẽ hỏi tiểu bối có cần thịt hay không, đồ ăn như thế nào, trái lại cũng giống như vậy.
Thú Nhân thân thể cường tráng khi cất giữ đồ ăn thì cũng sẽ chuẩn bị cho A phụ A mẫu một chút.
Mặc dù là thế giới Thú Nhân nguyên thủy lưu truyền huyết mạch thì vẫn có quan niệm thân tình.
Giống như Trác Nham, vị thành niên không có bạn lữ lại đơn độc ở trong động là hiếm thấy. Trong ký ức của nguyên thân, A phụ của Trác Nham đã qua đời trong mùa đông năm năm trước.
Đó là một lần thú triều tập kích, A Phụ bởi vì bảo vệ bộ lạc mà bị trọng thương không chịu qua nổi mà chết, về sau A mẫu Trác Nham mang theo nguyên thân sinh sống một năm, lại một mùa đông trôi qua một á Thú Nhân mang theo ấu tể á Thú Nhân cho dù tộc trưởng chia cho một chút thức ăn nhưng vẫn rất khó qua khỏi.
Á Thú Nhân độc thân có thể tiếp tục kết bạn lữ với Thú Nhân nhưng do thói quen của Báo Tộc nên có rất ít Thú Nhân sẽ nuôi ấu tể của thú nhân khác, nhất là á thú nhân không thể đi săn.
Khi đó Trác Nham còn nhỏ, yếu ớt, lại không có A mẫu, một mình rất khó sống mà lớn lên nên A mẫu liền lưu lại, hai người sống nương tựa lẫn nhau mà sống, bình thường còn có thúc thúc tiếp tế, đáng tiếc...
Nguyên thân sợ hãi mùa đông không phải không có lý do.
Vừa tiếp thu ký ức đứt quãng, tiểu Trác Nham bởi vì sợ mùa đông sắp đến trong tuyệt vọng nổi điên đi lung tung tìm Thú Nhân, nhưng trong bộ lạc thẩm mỹ của Thú Nhân là dạng giống A Mạn Thạch Đầu cùng Kiều.
Cao lớn, khỏe mạnh, có cơ bắp lực lượng lớn có cảm giác khỏe mạnh.
Trác Nham quá gầy cũng quá nhỏ, Thú Nhân nhìn Trác Nham chẳng khác gì trẻ con, nên Thú Nhân sẽ không thích tiểu Trác Nham.
May mắn may mắn.
Hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, mấu chốt nhất là á Thú Nhân có thể sinh con! Nếu hắn xuyên qua mà bụng lại lớn, vậy liền vạn niệm câu diệt, dứt khoát trực tiếp chết đói là được rồi.
"Uy, tên thú ngại, ngươi có muốn túc túc quả hay không?"
Tiếng hô trên đỉnh đầu đánh gãy Trác Nham đang xuất thần, ngẩng đầu một cái thấy A Mạn đã leo đến đỉnh rất là nhạy bén tìm đúng chỗ trên chạc cây ngồi xuống móc đao đá từ trong ngực.
Trác Nham nói “A Mạn ca ca, ta muốn, chẳng qua ngươi hái cho mình trước, ta đi đào Nê Đậu.”
"Ngươi đừng gọi ta như thế ! Quá kỳ lạ."
Ngữ khí của Trác Nham cố ý bay lên “Được, A Mạn ca ca ~”
Khoảng cách cực cao cực xa vậy mà hắn cũng có thể nhìn thấy biểu lộ đặc sắc xuất hiện trên mặt A Mạn, thị lực của hắn không khỏi cũng quá tốt đi.
A Mạn cầm túc túc quả thì thầm cuối cùng quyết định, không tính toán với tên thú ngại này, lập tức sẽ tới mùa đông, ai biết...
Dưới cây Trác Nham: Oa ~ thính lực của hắn cũng rất tốt nha.
Trước đó tưởng rằng mọi người nói chuyện lớn tiếng, không nghĩ tới nguyên nhân là sự nhạy bén của thân thể.
Chút cảm giác biến dị, mặc dù là biến thật nhưng không thay đổi toàn. Trác Nham an ủi mình có ‘Siêu năng lực’ sau khi xuyên không mà bắt đầu làm việc.
Túc túc quả trên nhánh cây, Nê Đậu trong lòng đất đều cần đào.
Qua mười ngày, Trác Nham một mực dính lên tiểu đội của Kiều, trước đó bốn người bọn họ thu thập trong lưu vực sông, bốn người chia ra hành động A Mạn Tiểu Hàm leo cây rất nhanh nên hái túc túc quả, Thạch Đầu cùng Kiều phụ trách đào Nê Đậu.
Mới đầu Kiều đối với hắn lờ đi nhưng cũng không xua đuổi.
Hôm nay Kiều nói: "Trác Nham, ngươi đào mảnh Nê Đậu này có thể chứ?"
"Có thể có thể, ta đào cái này thuận buồm xuôi gió, rất nhanh."
A Mạn trên nhánh cây hỏi “Cái gì tâm cùng tay?” thuận tiện ném một giỏ đầy túc túc quả xuống. A Mạn leo xuống, đổ quả bên trong giỏ ra.
Trác Nham trả lời trước: "Chính là ta làm việc rất nhanh nhẹn thuần thục."
Túc túc quả có xác ngoài cứng rắn, lớn cỡ nắm tay trẻ con giống một xâu nho bản phóng đại, ném xuống từ trên cao quả sẽ rơi vỡ nên vì để đựng tốt sẽ bỏ vào trong cái sọt dây leo ném xuống giảm bớt quả bị dập, mang về tương đối tốt.
"Vậy ta cũng tâm cái gì tay."
"Thuận buồm xuôi gió."
A Mạn lại lặp nói: "Ngươi nói chuyện thật là lạ." Đổ quả bên trong cái sọt xong, tiếp tục leo cây. Trác Nham cũng không nhiều lời, dựa theo khu vực kiều chỉ định bắt đầu nhổ dây leo.
Nê Đậu —— có hình dáng như đậu trong đất, có chút giống với khoai tây, Trác Nham cũng đã từng đào khoai sọ, nó có phần đầu lớn bằng cỡ nắm tay người trưởng thành mặc dù hai loại này có điểm khác biệt nhưng người trong bộ lạc mặc kệ đều gọi chung là Nê Đậu.
Mọi người làm việc cho tới trưa, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, rất nhanh trên mặt đất bằng phẳng chất lên hai ngọn núi nhỏ túc túc quả và Nê Đậu.
Lúc nghỉ ngơi, mọi người đi bờ sông uống nước, ăn đồ ăn mang tới.
Trác Nham lau mồ hôi, gió thổi qua mang đi chút hơi nóng, gió đã có chút lạnh. Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh không khỏi kinh ngạc, hắn nhìn thấy nơi cách đây mấy trăm mét ——
"Có động vật đang uống nước." Trác Nham nửa híp mắt, xác nhận, "Là một con heo con?"
Kiều trả lời “Là Nha Trư con.”
Trên mặt A Mạn lộ ra vẻ đáng tiếc, " vì sao ta không phải Thú Nhân, nếu không buổi trưa hôm nay liền có thể ăn thịt heo nướng."
"Đúng thế đúng thế."
Thạch Đầu cũng nhìn chằm chằm Nha Trư xa xa nuốt một ngụm nước bọt.
"Năm người chúng ta đối phó một con heo con hẳn là có thể sao?" Trác Nham có chút kích động, nếu không được còn có thể làm cạm bẫy.
A Mạn nhìn Trác Nham có chút im lặng, Kiều giải thích:" khứu giác Nha Trư rất nhạy bén, mà ấu tể uống nước thì mẹ của nó hẳn là ở lân cận."
“Trong chúng ta, chạy nhanh nhất là Thạch Đầu nhưng vừa đến bên kia thì nó khẳng định sẽ phát hiện, tiếng gào của nó sẽ dẫn mẹ của nó tới” A Mạn chỉ vào khoảng cách mười mét bên ngoài khoa tay, "Ngươi chưa thấy qua Nha Trư? Răng mẹ của nó dài như vậy, sức lực lớn, có thể đâm xuyên một người."
Trác Nham nghe nói, âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới khứu giác của Nha Trư linh mẫn như vậy.
"Vậy Thú Nhân có thể bắt được sao?"
Vấn đề này giống như lời nói đùa, cả Thạch Đầu cũng lộ ra nụ cười, A Mạn lười giải thích, còn khá là đáng tiếc nhìn Nha Trư con.
Kiều nói: "Thú Nhân có thể, ta đã thấy đại ca nhị ca khiêng ba con Nha Trư trở về."
Trác Nham kinh ngạc "Ba con?"
Kiều gật đầu lộ ra nụ cười, đó là đoạn thời gian nhà nàng ăn no bụng nhất.
A Mạn đột nhiên nói “Nguyên lai là ngươi đánh cái chủ ý này? Uy, tên thú ngại, đại ca của Kiều đã kết bạn lữ dọn ra ngoài, nhị ca hắn cũng sẽ không thích ngươi.”
Trác Nham: ? ? ?
“A Mạn, ngươi kích động như vậy, nhị ca Kiều ưa thích ngươi sao? Hay là ngươi thích hắn?” ném vấn đề trở về, quả nhiên thấy A Mạn mặt bạo đỏ, nói hắn đang nói bậy bạ gì đó.
Trác Nham mở tay ra: "Ta giống như ngươi đều là nói lung tung."
"Cái gì cùng cái gì."
Thạch Đầu đột nhiên mở miệng, "Các ngươi nhìn."
Thanh âm huyên náo dừng lại, mọi người thuận theo dòng sông nhìn về vị trí Nha Trư con, nơi đó đột nhiên nhiều thêm một —— ấu tể?
Màu trắng bạc mang theo hoa văn giống như là báo nhưng hình thể lại tương đối nhỏ.
Không giống như là Thú Nhân trưởng thành.
Trác Nham tưởng là Thú Nhân vị thành niên ở trong bộ lạc, lần đầu tiên hắn thấy Thú Nhân dùng hình thú đi săn nên vẫn có chút hưng phấn cùng tò mò, trong miệng á Thú Nhân thì các thú nhân đi săn đều có kỹ thuật cao siêu, rất lợi hại.
Hắn tràn đầy phấn khởi nhìn sang," lần đầu tiên ta thấy báo lông trắng, đây là báo tuyết sao?" Nhưng kỳ thật báo tuyết cũng không phải lông trắng.
Chẳng qua đều đã đến thế giới Thú Nhân nguyên thủy, không giống động vật hiện đại cũng bình thường đi.
"Ta không biết ngươi nói báo tuyết gì, hắn..." ngữ khí A Mạn rất phức tạp, có một ít xem thường còn có chút đồng tình đáng thương.
Trác Nham chú ý tới, nghiêng đầu mới thấy thần sắc trên mặt mỗi người đều không giống nhau.
"Làm sao rồi? Ấu tể báo lông trắng không phải là tộc nhân của chúng ta sao? Thật sự là dã thú sao?"
Vậy phải chạy.
Đừng xem náo nhiệt không thành, lại thành cơm trưa của người ta.