Khả năng bởi vì có hai vị thú nhân A Đạt cùng tỷ tỷ A Mạn , A Mạn mặc dù lời nói đầy mình nhưng cuối cùng chỉ có ánh mắt xoắn xuýt rơi vào trên thân A Ngân lại rơi vào trên thân Trác Nham, há hốc mồm muốn nói lại thôi.
Trác Nham mang theo bốn con cá đã đông cứng, không khách khí đem hai con nhét vào tay A Mạn , hai con nhét cho Kiều tỷ, làm như không thấy được nét mặt A Mạn, giải thích nói: " đoạn thời gian trước ta bắt cá, đã xử lý tốt, cám ơn các ngươi nhớ tới ta, nếu thuận tiện, chờ Bạo Phong Tuyết ngừng, làm phiền các ngươi mang cho Tiểu Hàm và Thạch Đầu, hai con cá này cho các ngươi."
"Trác Nham, ngươi đủ ăn sao?" Kiều cầm hai con cá, trên mặt là lo lắng, "Ta hỏi qua những người khác, trong động cũng còn thức ăn."
A Mạn lúc này mới chú ý tới đồ vật trong tay, rất là ghét bỏ nói: "Cái này rất khó ăn, ngươi đều ăn cái này, còn cho chúng ta làm cái gì!"
"Không biết a, thịt cá ăn rất ngon."
"Ta trước kia từng nếm qua, rất khó ăn." A Mạn cảm thấy Trác Nham mạnh miệng, khẳng định là bởi vì nuôi báo trắng, cho nên không có đồ ăn, dựa vào ăn cái này, "Ngươi khách khí như vậy làm gì, chúng ta mới không ăn cái này, thịt vừa tanh vừa nhiều gai."
thời gian qua Trác Nham quả nhiên rất khổ.
"Tanh sao? Ngươi có phải lúc xử lý cá đem mật đắng làm vỡ rồi hay không? Khẳng định là vậy, nội tạng cá có mật đắng, mật đắng vỡ liền rất tanh, cái này ta đã xử lý sạch sẽ, trở về các ngươi chặt thành khúc nấu cùng khoai tây —— chính là canh Nê Đậu , đun nhừ đều được."
"Các ngươi đến xem ta, ta không có vật gì tốt, chỉ có cái này có thể đem ra tặng, ta rất cảm ơn mọi người."
Trác Nham nói rất là nghiêm túc, thời tiết như vậy, hai người phiền phức Thú Nhân tới đây, kỳ thật đã coi hắn là hảo bằng hữu mà đối đãi.
Hắn tự nhiên cũng muốn hồi báo tâm ý của đối phương.
A Mạn cảm nhận được, kỳ thật vẫn muốn đem cá trả lại, Trác Nham một người không đủ ăn, hiện tại lại thêm báo trắng nhưng kiều kéo hắn lại, nói: " ý tốt của Trác Nham , chúng ta nên nhận."
"Vậy hắn sẽ không đủ ăn." A Mạn nói nhỏ.
Kiều cười nói: "Chúng ta nếu cho hắn thịt, Trác Nham không muốn, ngươi cũng sẽ tức giận."
"Đó là đương nhiên, ta cầu tỷ ta thật nhiều ngày, mới mang ta tới, hắn không muốn lấy thịt, vậy thực sự làm người tức giận." A Mạn nói nói liền minh bạch ý của kiều , thế là thống khoái nhận lấy cá, dù cá rất tanh, hắn cũng sẽ không lãng phí, "Ta sẽ ăn xong."
Trác Nham nét mặt biểu lộ nụ cười, đưa đám tiểu đồng bạn xuất động —— tỷ tỷ A Mạn cùng A Đạt một mực chờ ở ngoài cửa động.
Bọn họ không có trò chuyện nhiều , A Mạn bọc lấy ,đá hai tay nắm cá, xoay người ngồi lên lưng của tỷ tỷ , kiều cũng ngồi lên lưng A Đạt . A Mạn vừa ngồi xuống, tỷ tỷ của hắn như một luồng sấm sét chạy vội đi, trong gió tuyết chỉ để lại âm thanh hàm hồ của A Mạn.
"Trác Nham —— ngươi —— chết —— "
Hẳn là ngươi đừng chết, chữ đừng bị gió thổi tán. Trác Nham hô to: "Biết, đừng đừng đừng đừng đừng đừng chết!" Tăng cường đừng!
Chị em ruột, tỷ tỷ đối đệ đệ cũng không khách khí, chạy nhanh hơn trước.
Mà vị hôn phu, A Đạt đối với kiều rất kiên nhẫn. Lúc này kiều ngồi vững vàng, cũng không có xuất phát, kiều bọc lấy da thú ôm lấy cá, nhìn về phía Trác Nham, ánh mắt mơ hồ có chút bận tâm, xuyên qua người Trác Nham rơi vào báo trắng đằng sau đang nhắm mắt vẫy đuôi.
Trác Nham hiểu được, cười nói: "Yên tâm đi Kiều tỷ, A Ngân rất ngoan rất tốt."
"Tốt, chúng ta tuyết tan gặp lại." Kiều nói.
Trác Nham: "Tốt, đầu xuân thấy!"
Tất cả mọi người đều muốn bình an vượt qua cái mùa đông này.
Kiều nói có thể, A Đạt mới đứng dậy, tốc độ chạy không tính đặc biệt nhanh lại rất ổn, không giống tỷ tỷ A Mạn vừa rồi , một đường chạy thành tàn ảnh, đem chữ 'Đừng' cũng tán đi
Trác Nham đưa mắt nhìn hai người biến mất trong gió tuyết, trên mặt còn mang theo nụ cười, quay đầu sờ sờ đầu A Ngân , thật vui vẻ nói: "Thật tốt, bọn hắn đều là bằng hữu của ta, kiều cùng A Mạn, kiều rất ôn nhu thận trọng, A Mạn là cái mạnh miệng mềm lòng, đều rất có nghĩa khí."
"Còn có Tiểu Hàm và Thạch Đầu."
Trác Nham đóng cửa động lại, nói rất nhiều, một đường cùng A Ngân nói về các bằng hữu của hắn, "Ngươi trước kia hẳn là thấy qua."
A Ngân gật gật đầu, đi cọ đùi của ca ca.
Trác Nham ngồi xuống, trong nồi canh cá nhanh tốt, không khỏi có chút cảm thán: "Bọn hắn đến vội vàng, đi cũng nhanh, cũng không có lưu bọn hắn ăn cơm." Hắn cho mình cùng A Ngân bới cơm, chờ nguội bớt , vẫn rất có hứng thú nói chuyện, tiếp tục đề tài mới vừa rồi.
“Thạch Đầu bình thường không thích nói chuyện, nhưng kỳ thật rất tinh tế, khả năng bởi vì trong nhà có muội muội đi, đối với Tiểu Hàm cùng chúng ta rất chiếu cố.”
"Tiểu Hàm trong nhà đều là ca ca, tuổi của hắn giống như ngươi, không có chủ kiến gì, thường nói chính là chính là, chẳng qua ta sờ lỗ tai hắn một cái , hắn liền biến thành lỗ tai báo , rất đáng yêu."
A Ngân lệch đầu ra , 'Rất đáng yêu' ? Ca ca khen á Thú Nhân Tiểu Hàm đáng yêu, ca ca thích sờ lỗ tai báo sao?
Trác Nham nói chuyện của bằng hữu, liền cảm giác được lông xù trên tay , cúi đầu xuống nhìn thấy cái đầu lông xù của A Ngân đang hướng vào trong ngực hắn, mà dùng đầu cọ bàn tay của hắn, một đôi mắt xanh nhìn qua, tràn đầy nhiệt tình lấy lòng.
Làm sao lại có tính cách của chó a.
Trác Nham bị manh không chịu được, "Tốt tốt tốt, ca ca sờ sờ A Ngân, sờ sờ sờ sờ ~" hắn nghĩ, A Ngân có một nửa huyết thống lang tộc , sói cùng Husky cũng không khác biệt.
A Ngân vẫy đuôi, trầm thấp ngao ô ngao ô gọi.
Ngày này, không khí trong động đều rất sung sướng. Mà A Mạn kiều cũng vừa đưa xong cá cho Tiểu Hàm Thạch Đầu , Tiểu Hàm nhìn thấy cá đông lạnh, còn rất mơ hồ, "Con cá này rất tanh nha."
"Trác Nham cho, ngươi ăn đi, đừng lãng phí." A Mạn nói.
Tiểu Hàm nghe xong, liền ôm lấy cá nói: "thời gian này Trác Nham thật vất vả a, ăn cá này ."
"Ta cũng nói, đều là tâm ý của hắn, khó ăn liền khó ăn đi." A Mạn không dám nhiều lời, tỷ tỷ của hắn còn đang chờ, đưa xong cá, lúc gần đi mới nhớ tới, " ta nói cho ngươi một việc, Trác Nham ở cùng lông trắng , còn đặt cho lông trắng một cái tên là A Ngân."
tỷ tỷ A Mạn gầm nhẹ, trời tối, gió tuyết lớn.
"Đến đến, ta đi trước." A Mạn không dám chậm trễ, thanh âm lại biến mất trong gió tuyết, một đường tán đi.
Tiểu Hàm Ôm lấy cá : ? ? ? Ha! ! !
Trác Nham Ca ở cùng lông trắng rồi? !
Động của Kiều cùng Thạch Đầu cách rất gần, kiều đi đưa cá cho Thạch Đầu, nói đơn giản Trác Nham nhìn qua cũng không tệ lắm, trong động cũng thật ấm áp, Thạch Đầu hoàn toàn trầm mặc như trước đây , chỉ là gật gật đầu, mặt mày buông lỏng chút.
Cuối cùng y muốn đi , kiều kỳ thật cũng nhịn không được, nói: " trong động Trác Nham còn có lông trắng."
"A? !" Thạch Đầu Luôn luôn trung thực kiệm lời bị câu nói này làm ra biểu lộ tan nát.
Kiều: "lông trắng bây giờ gọi A Ngân, Trác Nham đặt tên cho hắn, Trác Nham nhìn qua rất thích A Ngân, ta về trước đi, chờ tuyết ngừng rơi, mặt trời mọc, chúng ta lại đi tìm Trác Nham."
Thạch Đầu ôm lấy cá biểu lộ hốt hoảng chấn kinh.
Trong ngày mùa đông, tất cả mọi người ở bên trong động bị đè nén hồi lâu, đối với thế giới bên ngoài, ở thời điểm khác nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ người không quan tâm cũng phải hỏi hai: Vừa rồi kiều / A Mạn đến nói cái gì.
Tiểu Hàm hoạt bát nhất, trước tiên đem cá cho A mẫu, "A mẫu là Trác Nham cho ta cá."
Hai người ca ca ở bên cạnh từng câu từng chữ, "Ngươi không phải sợ nhất cái này sao, bắt đầu ăn là nhăn nhó.", "Ngươi đem thịt đổi thành cá tanh."
Tiểu Hàm A Phụ đánh đầu hai đứa con trai , "Không cho phép khi dễ đệ đệ như thế."
"Hừ tanh ta cũng ăn." Tiểu Hàm trước cho hai người ca ca hừ một trận, trong đầu chứa đầy một chuyện khác, "A mẫu A Phụ, lông trắng trong bộ lạc lại ở trong động của Trác Nham, hắn cũng chưa chết."
Kỳ thật A Mạn vừa rồi nói, A phụ Tiểu Hàm nghe thấy, cho dù gió tuyết ở cửa hang lớn, nhưng thính lực Thú Nhân rất tốt, lúc này a mẫu của Tiểu Hàm đầu tiên là giật mình, "A?" Chờ phản ứng lại, gật đầu một cái nói: "Kỳ thật cũng rất tốt, đứa bé kia rất đáng thương, a mẫu hắn ta đã gặp qua, a phụ hắn cũng mặc kệ hắn..."
Nấu cơm trước, bởi vì cùng hai người ca ca hờn dỗi, Tiểu Hàm nói hắn hôm nay muốn ăn thịt cá, A Mẫu không lay chuyển được, kỳ thật thịt trong động còn nhiều lắm, nghĩ đến nấu cá cũng tốt, thay đổi khẩu vị, liền để Tiểu Hàm đi nấu cá.
Tiểu Hàm học Trác Nham nấu cơm, đốt tuyết , gọt vỏ Nê Đậu , còn có khoai sọ đều ném vào nồi hầm, nồi còn không có mở, trong động liền bay lên mùi thơm không giống bình thường.
Hai vị Thú Nhân ca ca thì trái ngược trước đó nhàm chán vung tay, bây giờ thì tích cực vây đến cạnh nồi.
"Có chút thơm."
"Khả năng chỉ là ngửi không tệ lắm, kỳ thật lúc ăn vẫn là rất khó ăn rất tanh a."
Tiểu Hàm dùng thìa khuấy canh, ngẩng đầu nhìn ca ca của hắn, nói: "Các ngươi không biết, Trác Nham làm cái gì cũng ăn thật ngon, cá này cùng cá tanh khẳng định không giống."
Lúc trước hắn cũng muốn đi hang động của Trác Nham , chẳng qua hai người ca ca cũng không nguyện ý cõng hắn, A Mẫu A Phụ cũng sợ hắn xảy ra nguy hiểm không cho phép hắn ra ngoài, Tiểu Hàm cố ý nghĩ khoe khoang khoe khoang cá của Trác Nham , Trác Nham vốn rất thông minh.
“Các ngươi ăn một miếng liền biết, Trác Nham cùng trước kia không giống.”
"Vâng vâng vâng, hiện tại ngươi đối với á Thú Nhân kia yêu thích vô cùng."
Tiểu Hàm: Đáng ghét, ca ca của hắn thật sự là đại phôi đản.
"Các ngươi nói như vậy, ta không cho các ngươi ăn cá." Tiểu Hàm tức giận đến lỗ tai lại biến thành lông xù.
A phụ đánh đầu hai người , hai đứa con trai rõ ràng rất thương yêu Tiểu Hàm, nhưng mỗi lần đều muốn làm đệ đệ khóc . Hai vị ca ca nhìn Tiểu Hàm vành mắt đỏ ửng, lỗ tai lông xù, liếc nhau.
"Tốt a, van cầu đệ đệ, cho chúng ta ăn một miếng đi."
"Ta về sau không nói đồng bọn á Thú Nhân kia của ngươi nữa."
Tiểu Hàm không hề bị lay động.
"Chờ gió tuyết nhỏ, ta có thể cõng ngươi đi qua động của á Thú Nhân kia chơi."
Tiểu Hàm lỗ tai lông xù run run, "Thật sao đại ca? !"
"Oa đại ca ngươi đều đáp ứng, lưng thế nhưng là chỉ có chỡ bạn lữ thôi a ."
"Thật."
Tiểu Hàm vui vẻ cực, cùng ngày kia nồi canh cá, Tiểu Hàm chia cho đại ca thật nhiều thịt —— trừ A Phụ A Mẫu, đại ca được nhiều thịt nhất nha. Chẳng qua chờ Tiểu Hàm ăn ngụm canh cá đầu tiên, ăn miếng thịt thứ nhất liền hối hận đã chia cho đại ca nhiều.
Bởi vì ——
"Thịt không tanh, ăn thật tốt , thơm quá nha!"
Liên tiếp ăn thịt nướng thật lâu , thịt nướng thịt nướng, lúc này một nồi canh cá, thật là tươi ngon cực kỳ. Cho dù là trong động nhiều thịt , mới đầu Tiểu Hàm muốn cho một á Thú Nhân khác một chút thịt, A Phụ A Mẫu của Tiểu Hàm cũng có chút không nguyện ý, chẳng qua Tiểu Hàm ăn ít thịt, đều là ăn Nê Đậu.
A Phụ a mẫu yêu thương Tiểu Hàm, cuối cùng phải đáp ứng, còn để Tiểu Hàm bớt lo lắng.
Lúc này, người một nhà uống canh cá, a mẫuTiểu Hàm liền nói: "Đồng bọn của ngươi trân quý tấm lòng của ngươi, hắn là một đồng bạn tốt."
Tiểu Hàm vui vẻ, sát bên A Mẫu, lỗ tai lông xù lần này là bởi vì hưng phấn, gật gật đầu, "Chính là chính là, Trác Nham thông minh lắm á!"
Chính là, chính là con mắt không tốt, làm sao lại thích báo trắng a.
Báo trắng yếu như vậy, cũng không biết đi săn, cùng báo trắng kết thành bạn lữ sẽ đói bụng.
Mấu chốt nhất là, cũng không có cách nào sinh ấu tể, hắn nhớ kỹ Trác Nham là rất thích ấu tể, lần trước nhìn thấy muội muội Thạch đầu ca , hai mắt Trác Nham đều sáng lên.
Ai.
Hang động nhà Thạch Đầu , cùng ngày cũng nấu cá, muội muội Thạch Đầu vây quanh đống lửa, mùi canh cá tươi ngon , để ấu tể gấp ngửi ngửi , trơ mắt nhìn nồi, lại bị A Mẫu cản lại, xoa lỗ tai ấu tể, chờ một chút, cẩn thận lửa thiêu đến cái đuôi.
A Phụ hỏi: "Kiều hôm nay đưa cho ngươi cá, còn nói cái gì?"
"Trác Nham cùng Lông trắng ở cùng nhau." Thạch Đầu lòng trĩu nặng thay Trác Nham nhọc lòng, tự lẩm bẩm: "Khả năng còn chưa kết bạn lữ, Trác Nham còn chưa trưởng thành..."
Cũng còn kịp đi, thế nhưng là Trác Nham thích báo trắng như vậy.
Thật sự buồn rầu a.
Trác Nham không chút nào biết truyện bát quái của hắn đã xâm nhập lòng người thâm căn cố đế, quyết giữ ý mình ——
Giờ phút này, Trác Nham cùng A Ngân vừa quét dọn xong tuyết đọng ở cửa hang , làm việc mồ hôi đầm đìa, nghỉ ngơi một chút, hai người đắc ý vây quanh phiến đá, nửa tháng đến nay đây là bữa thịt nướng thứ nhất !
Kiều tỷ A Mạn mang thịt cho hắn , đủ loại kiểu dáng, hắn không phân rõ thịt gì , có nạt mỡ, đều là lớn cỡ nắm tay, tích lũy hơn mười khối thịt, dạng này là khối thịt phân tán, Trác Nham biết, là bốn cái hảo bằng hữu hết sức tích lũy cho hắn .
Sao có thể không cảm động chứ.
Trác Nham trong lòng rầm rầm rơi lệ, ngoài miệng rầm rầm chảy nước miếng.
Phiến đá bên trên, dùng thịt mỡ sắc ra dầu, tư tư vang, hai mặt vàng kim và giòn, Trác Nham lại hung hăng nuốt ngụm nước miếng, đem miếng thứ nhất đặt ở trong chén A Ngân .
A Ngân nhấc chân trước, dùng mũi đỉnh đĩa, ca ca ăn trước.
"Lập tức —— ừng ực, ta cũng có." Trác Nham không có tiền đồ nuốt nước miếng, miếng thứ hai đặt ở trong bát của hắn, nhìn về phía A Ngân, "Ăn đi ăn đi, cẩn thận bỏng."
Đây cũng quá thơm! ! !