Gió tuyết quá lớn.

Gió thổi làm Trác Nham có chút đứng không vững, sau đó cảm giác được bên hông nóng lên, Trác Nham quay đầu liền nhìn thấy A Ngân dùng đầu đỉnh eo của hắn, Trác Nham vui mừng, chẳng qua không để ý tới mà há miệng muốn nói, há miệng ra đều là gió lạnh, dứt khoát nhắm lại, hai huynh đệ cùng dọn tuyết.

Quét tuyết cũng là việc tốn thể lực, làm đến cuối cùng, toàn thân Trác Nham phát nhiệt, chờ quét hết tuyết đọng trước cửa, có thể đóng cửa lại, Trác Nham xoa xoa tay, cảm giác đầu tóc đều bốc lên nhiệt khí.

"Hôm nay ta phải làm ra cái xẻng." Không cần sắc bén như xẻng sắt, đầu gỗ là được, dù sao cũng chỉ dùng để xúc tuyết.

A Ngân ở bên cạnh dùng đầu cọ ca ca, gật gật đầu, Trác Nham cười ngồi xổm xuống sờ đầu A Ngân, "Ngươi biết cái xẻng là gì sao?"

A Ngân không biết, A Ngân chỉ biết ca ca làm cái gì cũng tốt.

Trác Nham hiểu biểu cảm trên mặt A Ngân, không khỏi dán mặt vào gương mặt lông xù, "Tốt, A Ngân, chúng ta đi ăn cơm, hiện tại toàn thân ta đều phát nhiệt."

Hôm qua thừa lại canh cá viên bây giờ chỉ cần hâm nóng là được, Trác Nham lại bỏ khoai sọ vào, đun nhừ, ăn cơm thừa kỳ thật cũng có một phen tư vị —— càng ngon miệng.

Một người một báo vây quanh đống lửa ăn thức ăn nóng hổi, cá viên thơm ngon, khoai sọ mềm mại cẩn thận thưởng thức có thể cảm nhận được từng tia ngọt ngào, ăn cơm xong, thêm tuyết vào nồi, cũng không dập tắt củi lửa, chỉ lưu lại một cây để có chút ấm áp và tia sáng.

Trác Nham bắt đầu làm xẻng xúc tuyết, A Ngân liền tiến tới, cẩn thận nhìn ca ca làm.

Chờ nồi đá rửa sạch sẽ, Trác Nham rửa qua nước, lại thêm tuyết bắt đầu đốt nóng, lần này là nước uống của một ngày, còn có hắn muốn đánh răng rửa mặt, thuận tiện lau mặt cho A Ngân, A Ngân nhìn ca ca đánh răng, cũng học theo bộ dáng của ca ca, phù phù phù uống nước sau đó phun ra.

"A Ngân thật thông minh!"

A ô a ô. đầu A Ngân cọ ca ca.

Buổi chiều lại quét tuyết động ở cửa, Trác Nham nghĩ, chờ đến đầu xuân trời nóng nực, ra ngoài cửa hang dựng lều đặt phòng bếp ở bên ngoài, mùa đông lại chuyển vào.

Còn có cây chổi, cỏ ở bãi cỏ kia còn có thể dùng làm chổi.

Trác Nham làm công việc trong tay, trong lòng lập kế hoạch nói chuyện phiếm cùng A Ngân, A Ngân đều nghe không hiểu, chỉ dựa đầu vào ca ca, cái đuôi vòng qua eo ca ca, sưởi ấm cho ca ca.

Một ngày làm việc cũng không phiền hà, Trác Nham làm một hồi nghỉ ngơi một hồi, lại sờ sờ đầu A Ngân một chút, xẻng gỗ đã làm xong, ban đêm lại dọn tuyết đọng một lần, ban đêm ăn chính là cá nướng.

Tìm con cá lớn nhất, nặng bảy, tám cân, hai người chia ra ăn.

"Còn mười tám con cá, về sau mỗi ngày ăn một con đi."

Cá bổ từ giữa ra, đặt ở trên phiến đá nướng có chút khô vàng, rải chút muối thô liền có thể ăn. Trác Nham còn không nhiều muối, mỗi lần ăn cơm bỏ một ít, hương vị thanh đạm, thắng ở chỗ bản thân đồ ăn có hương vị rất tốt, cho nên rất thơm.

Tiêu vàng và da cá giòn giòn, thịt cá rất tươi non, cá này Trác Nham không nhận biết được là loại nào nhưng rất tráng kiện, chỉ có một loạt cốt thứ, gai nhọn rất ít.

Trác Nham tách xương cá cho A Ngân, sợ mắc ở cuống họng.

A Ngân nhìn ca ca, dùng con mắt màu xanh lam nhìn ca ca làm hết thảy, nhìn cá trên phiến đá, hắn cũng muốn tìm xương cá cho ca ca, nâng móng vuốt, nhìn móng vuốt, lại rũ xuống.

Trác Nham không có thấy cảnh này, chuẩn bị tốt thịt cá, đặt ở trong chén A Ngân, "Ăn đi, thời điểm ăn chú ý chút, cẩn thận xương." Hắn chiếu cố mèo nhà mình tập mãi thành thói quen, chờ gặm cá mấy cái, mới chú ý tới A Ngân buông thõng đầu cũng không có gặm cá.

"Làm sao rồi?"

A Ngân chỉ cọ cọ đùi của ca ca. Trác Nham coi là A Ngân nũng nịu cảm tạ hắn, sờ sờ lỗ tai A Ngân, "Ăn đi ăn đi, thật thơm."

Cá nướng thật thơm.

Một ngày này bình an qua đi, nấu nước lau người trước khi ngủ, Trác Nham vẫn treo da thú phía sau cửa như cũ, A Ngân bởi vì ca ca vừa rửa chân cho hắn, nên ghé vào giường đá làm ấm chăn cho ca ca.

Trác Nham giải quyết xong hết thảy, kiểm tra chốt cửa, thừa dịp còn dư quang của đống lửa leo lên giường, tiến vào ổ chăn, cục lông xù cỡ lớn leo lên, Trác Nham: ! ! !

Thật là ấm áp ~~

Trác Nham thuận tay sờ sờ vết thương của A Ngân, "Còn đau không?"

A Ngân lắc lắc đầu, Trác Nham nhẹ nhàng thở ra, xem ra khôi phục không tệ.

Bởi vì nhiệt độ bên ngoài chợt hạ xuống, cả người Trác Nham núp ở trong ngực A Ngân, duỗi cánh tay trong chăn ra, cầm da thú đắp cho A Ngân.

Trác Nham nói “Ngươi nghe lời ta nói, không cho phép vụng trộm đắp hết cho ta.”

A Ngân đang vẫy đuôi thì cứng đờ, cuối cùng a ô nho nhỏ, Trác Nham nghe được, không khỏi cười nói: "Tốt, A Ngân, ngủ đi."

Đêm nay A Ngân không có đắp hết da thú cho ca ca, trên người hắn cũng có da thú, chỉ là hắn tận khả năng duỗi dài thân thể, một mực vòng ca ca trong ngực, dùng cái đuôi lông xù bọc lấy chân ca ca, chân ca ca còn sờ sờ cái đuôi của hắn.

Ca ca lại sờ sờ hắn.

Trong bóng tối, hai con mắt màu xanh lam hiện ra ý cười vui vẻ, trước kia A Ngân chưa từng có cảm xúc như vậy.

Cứ việc bụng kêu ục ục, đói, nhưng A Ngân không thèm để ý, thu hồi móng vuốt sắc bén, đầu to lông xù tựa ở trên đầu ca ca, đầu ca ca cũng không thể bị lạnh.

Lại là một đêm ấm áp dễ chịu.

Trác Nham ngủ rất ngon, buổi sáng cảm giác trên mặt có đồ vật gì liếm hắn, mang theo một chút xíu nhoi nhói, có đau một chút, mới đầu Trác Nham còn tưởng là nằm mơ, lung tung hừ hừ, chờ tỉnh lại, mới nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam.

Chờ một chút, vừa rồi liếm là——đầu lưỡi của A Ngân sao?

Hai mắt A Ngân trong veo toàn tâm toàn ý phản chiếu bóng hình của hắn, trên mặt còn có chút lấy lòng cứng đờ, giống như là sợ hắn phát hiện cử chỉ vừa rồi. Trác Nham suy nghĩ một chút, báo là động vật họ mèo, thiên tính của mèo là liếm lông, A Ngân nhịn không được liếm hắn một cái, nói rõ là thích hắn.

... Cái này cũng là chuyện tốt đi, chớ đả kích tính tích cực của trẻ con.

Bởi vậy Trác Nham làm như không có việc gì phát sinh, thậm chí còn sờ sờ lỗ tai A Ngân, "A Ngân Buổi sáng tốt lành."

"A ô a ô ~" trong cổ họng A Ngân phát ra tiếng trầm thấp ô ô, vẫy vẫy đuôi, đầu cọ cọ ca ca, ca ca không có tức giận!

Trác Nham có chút ngứa, cười hắc hắc.

Chơi đùa xong, hôm nay lại là xúc tuyết, nấu cơm.

Thời tiết bên ngoài làm tầm nhìn đặc biệt thấp, Bạo Phong Tuyết gần như chưa từng ngừng, tối hôm qua xúc tuyết sáng nay mở cửa lại cao đến eo, Trác Nham dự định đêm nay dùng đá hoặc là tấm ván gỗ đè vào phía sau cửa, hắn sợ cửa đổ.

Trong động tối thui, mặc dù Thú Nhân, á thú nhân có thị lực nhìn ban đêm rất tốt, nhưng không giống, người không gặp ánh mặt trời trong thời gian dài, ở trong động, không có đồng bạn, thời gian dài dằng dặc, thật sự rất dày vò.

Hiện nay, Trác Nham cảm thấy rất may mắn vì lúc trước đã cõng A Ngân trở về.

Qua vài ngày như thế, ban ngày nấu cơm thì Trác Nham sẽ làm chút công cụ —— khối gỗ tráng kiện dài hơn một mét làm đĩa, chén lớn, thìa, đũa, hai cái thớt gỗ ghế các loại, mảnh gỗ vụn đều dùng để nhóm lửa.

Mỗi ngày Trác Nham đều sẽ ghi chép số ngày, hôm nay là ngày thứ năm mươi lăm.

Một ngày này, Trác Nham đẩy nồi đá ra phía sau cửa, mở cửa, ngoài ý muốn phát hiện Bạo Phong Tuyết đã ngừng, nguyên bản tuyết đọng đến ngực hắn, lúc này lại cao đến hông của hắn —— hai ngày trước, thời điểm lạnh nhất, tuyết rơi đến ngực của hắn.

Thật sự rất dọa người.

Xúc  tuyết đọng xong ăn điểm tâm, đơn giản nướng khoai tây, Trác Nham thêm canh cá cho hai người, xem như dính chút đồ mặn, chờ ăn điểm tâm kết thúc.

"... Trong động giống như sáng hơn hôm qua một chút."

Tối quá lâu, Trác Nham quá nhớ mặt trời, nên mẫn cảm với ánh sáng hơn chút.

A Ngân mặc kệ ca ca nói cái gì, đều gật đầu. Trác Nham cười đứng dậy đi mở cửa nhìn xem, chờ hắn mở cửa, bên ngoài ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, dù chỉ là một tia nhỏ, nhưng rơi ở trên người hắn.

Trác Nham kinh hỉ nói “Có mặt trời! A Ngân mau ra đây phơi nắng!”

Lúc hắn đi mở cửa thì A Ngân đã đi theo phía sau hắn, lúc này đang ngồi xổm ở bên cạnh đùi của ca ca, học dáng vẻ ca ca, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hắn không biết vì sao lại làm như vậy, cũng không biết nhìn cái gì, nhưng ca ca làm, hắn cũng làm.

"Hắt xì!" Trác Nham hắt hơi một cái.

A Ngân chạy về động, rất nhanh miệng đã ngậm một khối da thú. Trác Nham tiếp nhận, bọc lấy da thú, không khí còn rất rét lạnh xen lẫn bông tuyết lẻ tẻ, nhưng Trác Nham vẫn không trở về, có chút cao hứng nói: có mặt trời, mùa đông sắp kết thúc, coi như chưa kết thúc, hẳn là có thể trở lại nhiệt độ tháng đầu tiên đi..."

Hôm nay, tâm tình Trác Nham rất tốt, lúc làm cơm trưa còn hầm một con cá.

Ngày thứ hai, mở cửa, Trác Nham khoa tay đo tuyết đọng chỉ đạt tới eo của hắn ——

“Giống như thấp hơn hôm qua.”

"Hôm nay thời tiết cũng không tệ, tầng mây cũng mỏng chút."

Trưa hôm nay Trác Nham nấu cơm không bao lâu, A Ngân làm bạn ở bên cạnh hắn đột nhiên ngồi dậy, có chút cảnh giác nhìn về phía cửa hang, Trác Nham cũng sửng sốt một chút, sau đó khẩn trương lên.

"Có người? A không phải, có động vật?" Thú triều sao? Trác Nham đè thấp cuống họng hỏi A Ngân.

A Ngân gật gật đầu, đứng lên, ngăn trước người ca ca.

Trác Nham nhìn A Ngân chắn trước mặt, rõ ràng còn là ấu tể, bởi vì mùa đông không có cái gì ăn ngon, mỗi ngày chỉ có khoai tây khoai sọ không thì cá hầm, cá nướng, canh đầu cá uống no bụng, hắn chỉ ăn no tám phần đừng đề cập đến hình thú của A Ngân, khẳng định là chưa ăn no bao giờ.

Nhưng lúc này, ấu tể A Ngân cản trước mặt hắn, bảo hộ hắn.

Trác Nham cảm động nước mắt rưng rưng, đệ hắn thật lớn!

Một người một báo đợi vài phút, ngoài cửa có tiếng vang, âm thanh gõ cửa đông đông đông.

"? ? ?" năm mươi lăm ngày Trác Nham không có xã giao, phản ứng lại mới hiểu được, "Tiếng gõ cửa, vậy thì không phải là thú triều."

Nương theo âm thanh của hắn, gió tuyết bên ngoài xen lẫn lời nói: "Trác Nham, Trác Nham, ngươi còn sống sao? A, cửa đóng, còn có mùi thơm, Trác Nham hẳn là chưa chết, ngươi mở cửa nhanh đi."

Trác Nham nghe được tiếng người nói, vui vẻ  "Đến đến, ta còn sống, A Mạn ta còn sống." Hắn sờ sờ A Ngân trước mặt, "Là bằng hữu ta, A Ngân, bằng hữu của ta đến."

Cửa vừa mở ra, bên ngoài là A Mạn, kiều, còn có hình thú A Đạt cùng một con báo khác.

Trác Nham mời mấy người tiến vào, A Mạn líu ríu nói: "Cái này là tỷ tỷ ta, ta cầu nàng thật nhiều ngày, nàng mới đáp ứng chờ gió tuyết nhỏ hơn tới nhìn ngươi một chút."

"Tiểu Hàm và Thạch Đầu đều muốn nhìn ngươi còn sống hay không, Tiểu Hàm nhờ ta mang thịt cho ngươi."

"Còn có ta, nhà ta không có nhiều, chỉ có thể cho ngươi những thứ này."

"Ngươi không chết liền tốt."

A Mạn rất là hưng phấn, có cái gì thì nói cái đó, lung tung ngổn ngang, kiều ở bên cạnh căn bản không xen vào được, chỉ có trên mặt đáy mắt đều mang theo ý cười nhìn kỹ Trác Nham, thấy Trác Nham bình an, liền vui vẻ.

Trác Nham rất cao hứng, đi kéo A Mạn lại nhìn Kiều tỷ, há miệng bá bá nói chuyện phiếm, hỏi tình hình gần đây của Tiểu Hàm, Thạch Đầu, mọi người nói chuyện trong động, cũng còn không sai, mới đầu mùa đông, mấy người còn có thể ra cửa, đi gần đó.

Chờ thời điểm Bạo Phong Tuyết dày đặc, liền không thể ra ngoài trừ phi là có Thú Nhân hóa thành hình thú chở đi mới an toàn, A Đạt quan tâm kiều, thỉnh thoảng đi qua nhìn một chút, mà A Mạn tỷ tỷ đã lập gia đình, ngày đầu tiên Bạo Phong Tuyết đến đã đi nhìn tình huống trong động phụ mẫu, bị đệ đệ A Mạn quấn lên, chỉ có thể đáp ứng chờ gió tuyết nhỏ một chút lại chở đệ đệ đi tìm Trác Nham.

Ba á Thú Nhân rất là vui vẻ, mảy may không có chú ý tới ánh mắt hai Thú Nhân khác đều rơi vào một chỗ khác ——trên thân A Ngân.

A Đạt cùng tỷ tỷ A Mạn đều là hình thú, ánh mắt hai người sắc bén, A Ngân nhìn trở về, ánh mắt không có khiếp đảm sợ hãi, cuối cùng là tỷ tỷ A Mạn hững hờ dời ánh mắt, phát ra âm thanh trầm thấp.

"A? Liền phải trở về sao tỷ tỷ, ta còn có rất nhiều lời muốn nói, được được, ta biết." A Mạn không tình nguyện mà đồng ý, dù sao Thú Nhân kết bạn lữ rồi thì không thể cõng á Thú Nhân khác.

Trước khi hắn tới đã nói qua, đều nghe tỷ tỷ.

Kiều cũng sợ A Đạt chờ lâu, hiện tại thời tiết này kỳ thật không tốt để ra ngoài, nàng giao thịt cho Trác Nham, nhìn Trác Nham không có việc gì liền tốt.

"Các ngươi trở về sao? Ta còn muốn lưu các ngươi ở lại ăn cơm trưa." Trác Nham tiếp nhận thịt của tiểu đồng bọn cho hắn, "Các ngươi chờ một chút, chờ ta."

Hắn đi tìm cá.

Mà lúc này đây, A Mạn mới phát hiện một góc trong động còn có cái gì ——

"A a a a a a, Trác Nham! ! !"

Dọa Trác Nham nhảy lên một cái, "A? Làm sao rồi? Chuyện gì?" Hai tay cầm cá, một mặt mơ hồ.

"Ngươi cứ thích lông trắng như vậy sao! Giữa mùa đông, ngươi đều ăn không đủ no sắp chết đói, ngươi còn muốn mang hắn về động, ngươi, ngươi, ngươi..."

A Mạn một mặt 'Ngươi không cố gắng', 'Ngươi đừng quá yêu', 'Ngươi là não yêu đương ' ý tứ không khác nhau lắm.

Trác Nham: ...

Van cầu ngươi thuần khiết chút, giữa chúng ta không phải loại như ngươi nghĩ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play