Trác Nham xuyên vào thế giới này đã được mười ngày. Trên vách đá khắc chữ ‘Chính’, vì lúc Trác Nham vừa mới tới, sau khi nhận rõ sự thật đêm đó liền khắc lên, đến bây giờ vừa vặn có hai chữ ‘Chính’.

Sáng sớm mặt trời vàng óng ánh chiếu vào cửa hang.

Trác Nham mặc váy da nhỏ, nửa người trên là áo cộc tay, bây giờ hắn đang dùng da thú mềm bao lấy chân rồi mang đôi giày đơn sơ làm bằng lá mây bởi vì gần đây nhiệt độ có chút hạ xuống, sau khi giải quyết xong thì ngoài cửa hang đã nghe thấy tiếng nói chuyện xột xoạt.

“Kiều, chúng ta đi nhanh đi, đừng để ý tới tên chán ghét đó.”

“Đúng đúng, mang theo hắn làm gì, phiền chết thú.”

“Chúng ta chạy mau đi.”

Trác Nham trong động:!!!

Các á thú nhân của thế giới này thật đáng yêu, nói cái gì cũng không nói sau lưng cứ như vậy mà lớn tiếng nói trước cửa hang nhà hắn, còn sợ hắn không nghe thấy.

Kiều nói: “Không tốt, hôm qua Trác Nham bảo hôm nay đi cùng chúng ta ra ngoài thu thập thức ăn, ta đã đáp ứng hắn.”

“Ài sao đột nhiên ngươi lại chơi cùng hắn.”

Kiều còn đang giải thích “Trác Nham hắn đã nói với ta sau này sẽ chịu khó...”

“Ta không tin, từ nhỏ đến lớn, Trác Nham nói láo còn thiếu à.”

“Đúng thế đúng thế.”

Trác Nham cõng cái sọt dây leo giản dị, chạy chậm ra từ động nhà mình, bởi vì dùng da thú bó chân dẫn đến lúc chạy xuống dốc không được lưu loát, may mắn có giày cỏ kéo lại một chút. 

" Ta đến rồi!" Trác Nham đến trước mặt mấy á Thú Nhân mới dừng hẳn, treo lên nụ cười thật to, “Buổi sáng tốt lành nha kiều, A Mạn, Tiểu Hàm, Thạch Đầu, chúng ta thu thập cùng nhau đi!!

 A Mạn hướng ngay mặt Trác Nham hừ một tiếng, “Ai nguyện ý đi cùng với ngươi.”

Tiểu Hàm: “Đúng thế đúng thế.”

Nụ cười của Trác Nham cũng không hạ xuống nữa phần, thậm chí tiến lên nhéo khuôn mặt hắn một cái‘ như thế như thế’

Gương mặt Tiểu Hàm chậm rãi đỏ lên, sau đó vốn dĩ là lỗ tai nhân loại đã biến thành lỗ tai lông xù tròn trịa mang theo vằn báo hừ một tiếng.

Kiều nói “Chúng ta đi thôi.”

Năm á Thú Nhân xuất phát, Trác Nham đi theo bên người kiều, Tiểu Hàm A Mạn đi ở phía trước, Thạch Đầu trầm mặc không nói đi ở cuối cùng. Năm người đều là á Thú Nhân, nhưng trong mắt Trác Nham thì không giống, thế giới Thú Nhân phân chia dựa theo Thú Nhân, á Thú Nhân, Thú Nhân có thể biến thân, tự do hoán đổi giữa hình thú và hình người, mà á Thú Nhân thì không thể hoàn toàn biến thành hình thú——

Nhưng!

Lúc á Thú Nhân kích động hoặc là xấu hổ, sẽ có một chút biến hóa, ví dụ như Tiểu Hàm có hai lỗ tai báo tròn tròn, khi nói chuyện kích động thì lỗ tai lông xù sẽ rung động.

Trác Nham: Hắc hắc hắc hắc.

Không thể trách tay hắn tiện.

Vẻ ngoài của Tiểu Hàm nhìn như mới mười bốn mười lăm tuổi, đặt ở hiện đại vẫn còn học cấp hai, cấp ba, so với hiện đại có một số hùng hài tử miệng đầy thô tục làm người ta ghét thì á Thú Nhân nơi này thật sự rất nhu thuận hiểu chuyện cần cù thiện lương.

A Mạn ở phía trước lớn tiếng hừ hừ hỏi “Hắn sao lại sờ ngươi nha.”

Tiểu Hàm nói: "Ta làm sao biết, quá đáng ghét." Lỗ tai lông xù lắc lư.

“Ngươi phải nhẫn đừng lộ lỗ tai nếu không hắn sẽ cho là ngươi thích hắn.”

“Ta không khống chế nổi nha.”

Trác Nham: Hắc hắc hắc hắc.

Đùa trẻ con rất vui!

Hắn cũng không dám sờ  A Mạn, bởi vì bộ dáng A Mạn cũng đã mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao lớn, tính tình tương đối nóng, có cái gì thì nói cái đó, mà Thạch Đầu thì người cũng như tên.

Trác Nham xuyên qua trùng tên trùng họ với nguyên thân, hắn nhìn bóng ngược của mình ở bờ sông, là dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, chẳng qua là đen hơn một chút, chính là màu lúa mì, trước kia Trác Nham ngại mình quá trắng nên còn cố ý phơi nắng sau đó còn luyện được cơ bụng, bởi vì cái này mà hấp dẫn một đợt fan hâm mộ.

Hắn cũng không muốn trở thành chủ blog, nhưng fan hâm mộ lại quá ủng hộ.

Trong năm người thì nữ tính duy nhất chính là kiều.

Tuổi Kiều so với các á thú nhân chưa thành gia là nhiều tuổi nhất lại tính tình tốt nhất thực lực cũng mạnh nhất —— dù sao chính là thủ lĩnh của tiểu đoàn thể này.

Trác Nham vừa xuyên qua đã bị các á Thú Nhân, Thú Nhân khi dễ, bị dọa đến ngã quỵ trên mặt đất, chỉ có kiều giúp hắn giải vây, ba á thú nhân mà kiều dẫn đầu, mặc dù không vui lòng thì thầm, nhưng vẫn thay phiên cõng hắn trở về.

Kiều tỷ tốt, hảo huynh đệ!

Sáng sớm mặt trời rất dễ chịu, ánh vàng óng ánh rải khắp bộ lạc, các Thú Nhân, á Thú Nhân làm việc của mình mở ra một ngày phong phú bận rộn.

Không ai sẽ ở trong động lười biếng bởi vì hiện tại không phải lúc.

"Ngươi ăn sao?" Kiều nghiêng đầu hỏi xong, móc ra một miếng thịt trong túi da đưa tới, “Ngươi ăn đi.”

Miếng thịt lớn cỡ nắm tay á Thú Nhân.

Trác Nham cảm động nước mắt đầm đìa tiếp nhận thịt nướng “Ô ô cảm ơn Kiều tỷ!”

Hai người phía trước, A Mạn nói: “Kiều, ngươi làm sao lại đối xử tốt với một tên thú ngại như vậy.”

"Liền ——" ' chính là chính là' mà Tiểu Hàm thường nói, mới nói một chữ, đối với ánh mắt cười hì hì của Trác Nham mà vô ý thức che lại lỗ tai.

Trác Nham: “Tất cả mọi người là bạn tốt, Kiều tỷ cho ta, nếu các ngươi đói, ta chia cho ngươi một chút.”

A Mạn rất là ngạo kiều "không cần, ai giống như ngươi, không tồn trữ thịt."

Kiều nhìn về phía A Mạn, “Ngươi đã nói hắn không tồn trữ thịt cũng không biết mùa đông này Trác Nham làm sao vượt qua.”

Nói tới mùa đông, ánh mắt A Mạn không ngạo kiều như vậy nữa rơi vào trên thân Trác Nham, mang theo một chút xíu đồng tình đáng thương, cũng không phải là trào phúng mà là có chút nghiêm túc.

A Mạn ra đề nghị “Ngươi đi hang lớn ở đi.”

Tiểu Hàm Thạch Đầu nhao nhao gật đầu.

Hang lớn thì Trác Nham biết, đó là nơi ở tập thể trong bộ lạc cho người già yếu tàn tật. Ở bộ lạc Báo nhân, Thú Nhân vẫn giữ một bộ phận tập tính của loài báo tỉ như thích sống một mình, mặc dù không phải động vật quần cư, nhưng bởi vì tính nguy hiểm của thế giới này và biến hóa thành hình người mà mọi người dựa vào núi ở cạnh sông cùng nhau sinh sống nhưng hang động của tiểu gia đình vẫn sẽ cách một khoảng.

Duy trì tính độc lập.

Vừa xuyên qua, Trác Nham vừa tới liền nghe mọi người nói mùa đông sắp tới, nguyên thân cũng bởi vì sợ hãi mùa đông sắp đến mà tung lưới bốn phía thông đồng Thú Nhân độc thân—— người ta có đối tượng nguyên thân cũng mặc kệ, bốn phía xum xoe.

Dẫn đến vốn chỉ là á Thú Nhân nói dối, hết ăn lại nằm, trong lúc nhất thời Thú Nhân, á Thú Nhân trong bộ lạc nhao nhao chán ghét đến cực điểm, thật đúng là vạn thú ngại.

Trác Nham tiêu hóa xong chuyện xuyên việt, hắn có một chút ký ức của nguyên thân, chấn kinh nơi này lại có Thú Nhân, đặt ở trong phim hiện đại, thiết lập này còn khá hay—— người có thể biến hình thành thú, không phải là điển hình người nghèo dựa vào gen biến dị, người giàu dựa vào khoa học kỹ thuật sao.

Mà hắn là người nghèo.

Kết quả xuyên qua thế giới Thú Nhân, là biến dị, nhưng không thay đổi hoàn toàn trở thành á Thú Nhân.

Khóc lớn, ngao ngao nện tường.

Đau khổ ròng rã một đêm, ngày thứ hai bụng sôi ục ục, nhắc nhở hắn thật sự đã xuyên, không thể quay về, nếu không tìm được đồ ăn thì thử chết đói xem có thể trở về hay không, vạn nhất không thể quay về thì chết liền chết.

Thế là lằng nhà lằng nhằng trên giường đá, nghe phía bên ngoài có thanh âm quen thuộc, chính là đội ngũ á Thú Nhân trước mắt đang nhỏ tiếng nói chuyện, Trác Nham dựa theo bản năng cầu sinh, một mạch ngồi dậy, dính lên tiểu đội này.

Á Thú Nhân đi ra ngoài thu thập cũng có nguy hiểm nhất định nên đi thành đội ngũ sẽ an toàn hơn nhiều.

Trác Nham ngẩng đầu nói “Ta thấy trời vẫn rất nắng.” vừa rồi ánh nắng sáng sớm còn ấm áp nhu hoà giờ đã nhanh chóng trở nên nóng nực.

Kiều lại nói: “Trận bão tuyết đầu tiên sẽ đến rất nhanh, A Mạn nói đúng.”

Thời tiết nơi này rất khoa trương, mười ngày trước, mới sáng sớm đi nửa đường đến bờ sông mặt trời đã có chút nóng bỏng, ban ngày dài dằng dặc, nhiệt độ không khí nóng bức, nếu là nhân loại bình thường thì làn da khẳng định chịu không nổi.

Mà Trác Nham lại có cảm giác 'Ấm áp' dễ chịu.

Mặc dù Á Thú Nhân sẽ không biến thành hình thú, nhưng trong cơ thể vẫn có thú gen nên năng lực sinh tồn rất mạnh, ví dụ như sức lực lớn, vô cùng nhanh nhẹn, bật lên chạy nhanh, còn có thể chống cự hoàn cảnh ác liệt.

Dù sao cũng có thú gen.

Trong mười ngày này Trác Nham chậm rãi nắm giữ cùng tìm tòi thân thể mới, tận khả năng dùng khoa học lý giải, Thú Nhân chính là gen báo hiển tính, mà á Thú Nhân thì là ẩn tính.

Năm người bọn hắn đi rất nhanh, đến bờ sông Trác Nham đi rửa mặt, việc này giúp xác thực khí hậu biến hóa, cước trình đồng dạng, hiện tại mặt trời còn có chút 'Yếu', chỉ là nhìn bầu trời, nhiệt độ không bằng trước đó.

"Ta biết, tháng này ta sẽ dùng sức tìm kiếm thức ăn, nếu không được ta sẽ đi hang lớn." Trác Nham múc một bụm nước, rửa mặt, phù phù phù súc miệng.

Nguyên thân sợ hãi mùa đông, Trác Nham tự nhiên cũng không dám xem thường.

Toàn bộ bộ lạc đều vì qua mùa đông mà chuẩn bị thức ăn.

Trác Nham lấy thịt nướng Kiều tỷ cho, lấy đao đá từ trong cái sọt dây leo ra cắt thịt “Các ngươi biết mùa đông có bao nhiêu ngày sao?”

A Mạn trước nói: “Ngươi ăn của ngươi đi, ta không ăn cái ngươi cắt.”

"Vậy ta giữ lại trưa ăn." Trác Nham cắt một phần hai, phần còn lại dùng lá cây đại thụ bọc lại, nhìn về phía A Mạn, “A Mạn ca ca ngươi thật thương ta nha ~ ”

Mặt A Mạn đỏ lên, e lệ xen lẫn tức giận.

“Ta sẽ không đau lòng vì ngươi!”

Lỗ tai lông xù của Tiểu Hàm rung động, nhỏ giọng nói đúng thế đúng thế.

Kiều hoà giải, “ được được, đừng cãi nhau ầm ĩ, chúng ta tiếp tục xuất phát, hôm nay ta muốn đào Nê Đậu, hái túc túc quả.”

Cái này Trác Nham biết, Nê Đậu, túc túc quả là thức ăn chay thường gặp ở lân cận bộ lạc, vào mùa mưa vạn vật phong phú, con mồi mập mạp cường tráng thì các thú nhân sẽ không chạm vào, đều ăn thịt, đủ loại thịt.

Thức ăn chay được các á thú nhân thích, phối hợp với một chút thịt, mà sắp tới mùa đông lạnh giá, trong bộ lạc có tiểu đội đi săn tập hợp Thú Nhân cường tráng nhất, mỗi cái gia đình đều phải chuẩn bị một chút, ăn cùng với thịt, mới có khả năng qua được mùa đông.

Tiểu Hàm nói “ A mẫu ta cũng giao cho ta.”

Mọi người không còn 'Đùa giỡn', cõng cái sọt dây leo giết tới ngoại vi ‘Khu vực an toàn’ của bộ lạc. Lúc này có một đội ngũ á Thú Nhân đang hái quả, thấy kiều đi tới, mọi người đưa mắt nhìn, ánh mắt rơi trên người Trác Nham, sáng loáng khinh bỉ.

“ Chúng ta tới nơi này trước.”

“Không có, chỉ đủ cho chúng ta.”

“Các ngươi đi nơi khác đi.”

“Ta cũng không muốn hái quả cùng tên thú ngại.”

Các á Thú Nhân đối diện đứng thành một hàng nhìn về phía bọn hắn.

A Mạn chống nạnh không vui vẻ nói: “Đây là bộ lạc các ngươi dựa vào cái gì muốn chúng ta đi, chúng ta không đi, chúng ta hái ở đây!”

Tiểu Hàm thở phì phì lỗ tai lông xù run lên “Đúng thế đúng thế!”

Thạch Đầu cũng đứng ở phía trước.

Trác Nham: Cảm động quá ngao ngao ngao, hắn nói mà, A Mạn là người mạnh miệng mềm lòng, anh em tốt!

Sau đó yên lặng đi qua cùng ba người khác đứng thành một hàng, khí thế không thể thua, mấy ca ca duy trì hắn, hắn không thể như xe bị tuột xích thế là cũng trừng mắt tức giận nhìn về phía đội ngũ đối diện.

Tiểu đội trưởng á Thú Nhân đối diện đứng ở phía trước nói: “Kiều, các ngươi muốn đánh nhau với chúng ta sao?”

Khá lắm! Vậy mà hạ chiến thư. Trác Nham lớn tiếng nói: “Đối diện, mùa đông sắp tới, các ngươi khiêu khích chúng ta, chủ động đánh nhau, ta sẽ hung hăng tố cáo với tộc trưởng! Đến lúc đó phạt thịt trong nhà các ngươi, túc túc quả, Nê Đậu đền bù cho chúng ta !”

Tiểu đội trưởng ở đối diện: …

Các á thú nhân phía sau cũng sợ hãi.

A a a a a Trác Nham, thật đúng là chán ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play