Nói lời này chính là người phụ nữ mang theo mùi thơm đã mang cơm sáng cho An Kiệt.
- Cô câm miệng.
Mẹ Điềm Nhi bất ngờ đứng lên, gằn giọng mắng người phụ nữ kia.
- Cô nói bậy gì đó! Cô cho rằng trước đó không ai biết việc cô đã làm sao, hôm nay còn muốn nhào vào trong ngực người ta, đáng tiếc người ta là người đứng đắn, căn bản không để ý tới cô! Là cô có tâm tư xấu xa, tự cho là người khác cũng nghĩ giống mình, há mồm liền bêu xấu thanh danh người ta! Cô cũng không nghĩ xem, người ta mới cứu cô đó, thật là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa!
Bà thật sự bị tức điên rồi, rất muốn đánh cho người phụ nữ này một cái tát, những người này vì sao chẳng phân biệt tốt xấu như vậy? Vì sao không biết cảm ơn chút nào? May mắn Điềm Nhi đi theo Sở Duyệt xuống dưới, không đến bị những lời này ô uế lỗ tai.
- Đúng vậy! Người ta tốt xấu gì cũng đã cứu cô, sao có thể nói xấu sau lưng cô gái nhỏ, thật quá đáng.
Mấy người phụ nữ khác cũng đều đứng lên, cách ba người này rất xa. Tuy bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái vì sao Sở Duyệt muốn bỏ gần tìm xa, mang bọn họ đi tới căn cứ Bạch Thành cách đây 200km, bọn họ cũng cảm thấy Sở Duyệt có chút lạnh nhạt, nhưng bọn họ biết người ta đã cứu mình, hơn nữa còn là thật lòng muốn giúp đỡ bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT