Nhìn thấy bộ dáng khủng bố của tang thi, đại đa số bạn học đều sợ mình bị nhiễm virus, ngoan ngoãn xếp hàng xử lý, chỉ có povidone, tiêu độc được chút còn tốt hơn không làm gì. Nam sinh kia còn ngồi xổm trong một góc, Sở Duyệt đi qua phía hắn, xung quanh miệng vết thương đã nổi lên hoa văn màu xanh lơ, đã sắp thành tang thi. Quả nhiên, không đợi Sở Duyệt đi đến trước mặt hắn, nam sinh đã ngẩng đầu lên, trong mắt màu xám, động tác cứng đờ. Ngửi được hơi thở người sống xung quanh, liền hưng phấn mở miệng rộng gào rống một tiếng, nhào tới người gần nó nhất
“Ngao"
“Bang!”
Người thứ nhất biến thành tang thi còn chưa gào rống xong, đã bị Sở Duyệt chạy tới cho một báng súng, liền nằm xuống.
- Á!--
- Huấn luyện viên! Nơi này có tang thi
Đám người trong nháy mắt loạn cả lên, có người thét chói tai, có người kêu loạn, không ngừng chạy về phía cầu thang.
- Các bạn học, an tĩnh
Các giáo quan cố gắng hạ thấp giọng nói, sợ thanh âm trong nhà ăn quá lớn sẽ dẫn tang thi lại đây. Nhưng những người này bị dọa điên rồi, đều muốn chạy lên trên lầu, làm gì còn chú ý, nam sinh chạy ở đằng trước thấy giáo quan không cho, thậm chí còn động thủ đánh huấn luyện viên, vị huấn luyện viên bị học sinh đánh kia cũng không thể đánh trả, chỉ có thể nghiêng đầu tránh né, không nghĩ tới làm cho nam sinh có thêm dũng khí, vung nắm tay lên đánh tới.
- Câm miệng! An tĩnh
Giang Thành đứng ở trên cầu thang hét lớn một tiếng, hung hăng đạp tên nam sinh vừa đánh huấn luyện viên bằng một chân, tức khắc làm đám người đang chen chúc ngừng lại. Giang Thành híp mắt lại, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, đám người nháy mắt an tĩnh
- Làm gì? Muốn tạo phản sao? Nói thật cho các người biết, người bị tang thi cáo cũng có khả năng sẽ biến thành tang thi
- A!?
Trong đám người phát ra một trận kinh hô.
- Các người đều bị thương, hiện tại các người vội vàng lên đây, vạn nhất bên trong người có biến thành tang thi, tất cả đều không chạy được.
Mọi người vừa nghe, vội vàng tản ra bốn phía, mang ánh mắt hoài nghi nhìn những người xung quanh. Giáo quan bên cạnh nhìn thấy mấy sinh viên tuổi không lớn, cả người còn mang tính trẻ con, bị Giang Thành dọa đến không dám thở mạnh, trong lòng thở dài một hơi, mở miệng trấn an
- Mọi người không cần lo lắng, cũng không phải tất cả người bị thương đều sẽ biến thành tang thi, mọi người duy trì khoảng cách cùng người xung quanh, chúng tôi sẽ canh giữ ở chỗ này, bảo đảm mỗi bạn học đều an toàn.
Mọi người nghe giáo quan dạy học nói xong, đều vội tách ra khỏi người bên cạnh, nhanh trí giành trước chiếm chỗ gần cầu thang nhất, người không cướp được đành phải đến chỗ khác tìm vị trí ngồi xuống. Cũng may nhà ăn đủ lớn, hơn một trăm người ngồi ngăn cách cũng dư giả. Các giáo quan tuần tra ở nhà ăn, thời khắc chú ý miệng vết thương của học sinh.
- Huấn luyện viên, vết thương của em không phải bị tang thi cào, là em không cẩn thận ngã, em có thể đi lên trên lầu không?
Một nam sinh giữ chặt huấn luyện viên đang đi qua mình, nhìn huấn luyện viên gần như là cầu xin.
- Huấn luyện viên, em cũng không phải bị tang thi cào, em là bị ma xát vào tưởng, không tin em mang thầy đi tới chỗ mặt tường kia nhìn xem.
- Huấn luyện viên, vết thương của em là do bạn gái véo ra.
Có người mở đầu, liền có người đi theo, không ít người đều lôi kéo huấn luyện viên nói mình không phải bị tang thi làm bị thương, nhưng cho dù như vậy thì sao có thể phân biệt được a? Các giáo quan có lòng tốt an ủi, nhưng càng an ủi, ngược lại nhóm sinh viên nháo càng lợi hại.
- Nháo cái gì?
Giang Thành lại một lần gánh cái mác mẹ chồng ác độc, hắn vừa mới cùng mấy huấn luyện viên đi ra sau bếp kiểm kê đồ ăn, còn có chút không rõ bên ngoài sao lại náo loạn lên. Các giáo quan phần lớn là lão binh sắp xuất ngũ, nhiều ít đều có chút nhường nhịn với sinh viên. Nhưng Giang Thành không giống, hắn là bộ đội đặc chủng tuyển chọn từ bộ đội, lại bị phái tới dạy dỗ nhóm người tiểu oa nhi này, trong lòng vốn đã có một bụng lửa, hiện tại dưới loại tình huống này sao có thể nhân nhượng bọn họ. Ánh mắt Giang Thành đảo qua Sở Duyệt trong một góc, nhìn cô gái nhỏ người ta yếu đuối giết tang thì còn sạch sẽ lưu loát đám nam sinh, lại cẩn thận quan sát rồi ra chủ ý. Nếu tham gia quân ngũ là hạt giống tốt. Sở Duyệt thấy ánh mắt Giang Thành quét về phía mình, theo bản năng mà ngồi thẳng lưng.
Sao vậy?
Nhìn cô làm gì?