Bổ xuống đỉnh đầu tang thi xong, Sở Duyệt dùng dao đảo đảo bên trong, rồi nhíu mày, ủa? Vì sao lại không có tinh hạch? Cô không cam lòng, đành đưa tay vào sọ não, mò mẫm. An Kiệt nhe răng nhếch miệng, hắn cảm thấy hiện tại mình đã có chút miễn dịch với các loạt thao tác của Sở Duyệt, cho dù hôm nay Sở Duyệt có muốn ăn óc tang thi, hắn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Sở Duyệt không để ý ánh mắt quái dị kia của An Kiệt, đời trước hắn đánh tang thi, đào óc còn nhanh hơn cô nhiều. Sờ soạng vài cái, mới lấy ra một viên kết tinh, Sở Duyệt lau tay và viên tinh hạch vào quần áo của tang thi, nhìn thấy viên tinh hạch thì trề môi. Thể tích của viên tinh hạch này còn nhỏ hơn tinh hạch bình thường, tinh hạch bình thường ít nhất phải lớn bằng hạt lạc, mà viên này lại chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, màu trắng sáng, giống miếng ngọc vụn, trong suốt như pha lê, khá xinh đẹp.
Trong lòng Sở Duyệt có chút thất vọng, một tang thi nhìn lợi hại như vậy, kết quả tinh hạch mới lớn có chút như vậy, trách không được tinh thần lực cũng có thể bị người ta bắt lấy.
- Đây là cái gì?
Giải quyết xong mấy tang thi chung quanh, An Kiệt tò mò hỏi một câu.
- Tinh hạch, nhưng quá nhỏ.
Sở Duyệt ghét bỏ nói, thu hồi tinh hạch, đứng dậy chạy tới thang cuốn lầu 3. Tinh hạch được cho là con mắt thứ ba trong cơ thể con người, đời trước, phải ít nhất hai tháng sau mạt thế, mới nghe nói có người phát hiện ra tinh hạch. Nghe nói lúc đầu phát hiện ra tinh hạch chỉ lớn hơn hạt đậu tương một chút, chẳng lẽ tinh hạch đã ở nơi đó ngay từ đầu, bất quá lúc đầu quá nhỏ, cho nên người ta không phát hiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play