Chuẩn bị động thủ, Sở Duyệt quan sát bốn phía, thuận tiện ngẩng đầu nhìn nhìn. Vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã dọa bay linh hồn nhỏ bé. Trên lan can tầng 3 có một người đàn ông mang mắt kính gọng mạ vàng, lớn lên không tồi, ăn mặc chỉnh tề, như tinh anh vừa mới tham gia xong hội nghị. Thấy Sở Duyệt nhìn, hắn ta lễ phép mỉm cười gật đầu với cô. Sở Duyệt cũng gật đầu với hắn ta, chịu đựng mồ hôi tuôn từng đợt, tiếp tục làm bộ giống như không có việc gì mà đi về phía trước. Mẹ nó! Hù chết bảo bảo! Vừa rồi từ ánh mắt đầu tiên, thiếu chút cô đã coi người đàn ông kia thành tên Giang Nghệ biến thái!
Không có biện pháp, Sở Duyệt có bóng ma tâm lý đối với mắt kính gọng mạ vàng! Mắt thấy Trương Đức Bưu mặt không biểu tình đứng chờ bọn họ ở thang cuốn, Sở Duyệt biết mình đã không còn cơ hội. Trương Đức Bưu này khó đối phó. Đến hơn phân nửa thang cuốn tầng 3, chỉ để lại mối đi nhỏ. Tầng 3 phần lớn là cửa hàng ăn uống, còn có một rạp chiếu phim, cách xa tang thi, cho dù có phát ra thanh âm cũng không sợ, thích hợp cho con người ở. Tóc xanh cùng Trương Đức Bưu mang Sở Duyệt đi gặp lão đại của bọn chúng, Sở Duyệt lặng lẽ quan sát địa hình nơi này. Người đàn ông vừa rồi còn đứng ở ngoài hành lang, Trương Đức Bưu vừa nhìn thấy hắn, trên mặt liền lộ ra nụ cười, hô:
- Thi tiên sinh!
Nhìn ra được, hắn ta rất tôn kính người có tên Thi tiên sinh này. Nhưng con khỉ tóc xanh hiển nhiên có ý kiến với Thi tiên sinh, lúc đi ngang qua Thi tiên sinh, lỗ mũi hắn ta hếch lên trời. Thấy Sở Duyệt nhìn Thi tiên sinh vài lần, tên tóc xanh đến gần bên tai cô, nói:
- Em gái, anh nói em biết, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, em đừng nhìn thấy mặt ngoài của hắn giống như quan lớn, kỳ thật trong bụng tất cả đều là ý nghĩ xấu, nếu em tin lời hắn nói, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Sở Duyệt thầm chấp nhận, mạt thế còn ăn mặc đoan chính như vậy, trong đầu phỏng chừng đều là có ý hại người, không thể trêu vào! Giọng nói của con khỉ tóc xanh không nhỏ, Thi tiên sinh tự nhiên cũng nghe thấy, nhưng hắn lại chỉ hơi mỉm cười, rộng lượng không so đo cùng khỉ tóc xanh. Nhưng Trương Đức Bưu lại không như vậy, một phen giữ chặt khỉ tóc xanh, đè giọng quát:
- Cậu mẹ nó có xấu hổ hay không? Còn dám nói Thi tiên sinh! Ngày hôm qua nếu không phải có Thi tiên sinh, cậu đã sớm vào miệng tang thi, lúc này còn có thể ở nơi đây nói chuyện âm dương quái khí sao? Cậu, mẹ nó còn dám nói Thi tiên sinh, tôi mẹ nó muốn đánh cậu đến mẹ ruột cũng không nhận ra!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT