Sở Duyệt nhìn bộ dáng ba mình mặt ủ mày ê quay đầu nhìn mình, cảm giác nếu cô tiếp tục cười, chắc chắn ba sẽ đánh cô một trận, vội thu lại nụ cười, an ủi ba:
- Ba, đừng vội, chúng ta có đồ ăn có đồ uống có chỗ ở, không gấp. Tạm thời đừng vội vàng rời đi, lúc này chúng ta không thể phân rõ phương hướng, muốn đi cũng không biết đi như thế nào, không bằng chờ mặt trời lên, chúng ta tìm được phương hướng rồi tiếp tục lên đường, hướng mặt trời chắc chắn không sai.
Sở Duyệt bỗng nhiên phát hiện ý tưởng này cũng không tồi, cô có đủ vật tư, hoàn toàn đủ cho một nhà bọn họ sống ở sa mạc.
Ở Sa mạc không cần lo lắng thực vật biến dị, bốn phía đều trống trải, có sinh vật biến dị sinh vật chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy được, đề phòng và đánh trả dễ dàng hơn rất nhiều, an toàn hơn bên ngoài rất nhiều.
Ba Sở liếc mắt nhìn con gái một cái, tuy ý tưởng này của Sở Duyệt có chút tiêu cực, nhưng không thể không thừa nhận, lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Chiếc xe nhà cứ như vậy dừng lại trên sa mạc, một nhà ba người ở trên xe làm rất nhiều đồ ăn, chưng vô số bánh bao màn thầu, làm rất nhiều cơm hộp, ba Sở gần như đã nướng hết toàn bộ số vịt được ướp sẵn của Sở Duyệt.
Sau này đến căn cứ, có thể sẽ không tiện mở lửa để nấu đồ ăn, miễn cho khiến cho người khác chú ý, nhân lúc này có thời gian liền làm sẵn, về sau chỉ cần lấy ra ăn là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play