Mắt thấy tang thi đã sắp xông lên thang cuốn, Sở Duyệt cắn răng nuốt xuống tiếng mắng chửi, nắm lấy vòng bảo hộ bên ngoài của thang cuốn, hai tay bắt lấy lan can, dùng chân câu lên vòng bảo hộ lan can lầu hai. Hai chân Sở Duyệt rất thuận lợi mà bám vào vòng bảo hộ ở tầng hai, nhưng cô đã quên thể chất thân thể hiện tại của mình không cho phép cô làm như vậy. Cho nên hiện tại Sở Duyệt đang lấy một loại tư thế quỷ dị treo ở giữa thang cuốn cùng tầng hai, không dám buông tay cũng không dám thả chân. Nhìn tang thi cách mình không xa, Sở Duyệt cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, chẳng lẽ lần trọng sinh này của cô cứ lãng phí như vậy?
Tâm Sở Duyệt vừa chuyển, nhẹ buông tay, cả người liền treo ngược trên lan can bảo hộ của tầng hai. Sờ sờ lưng bị đụng đau, Sở Duyệt nhìn tang thi trên thang cuốn đang giương nanh múa vuốt, mà vẫy vẫy tay. Không nghĩ tới phải không anh em? Thịt đến miệng còn bay! Bất quá cô nhìn lại tình cảnh hiện tại của mình, muốn bao chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, không có bất cứ một thứ gì trong tầm tay để có thể mượn lực, chân cô run lên, rất nhanh sẽ không chống đỡ được, hiện tại eo thon nhỏ này của cô không thể giúp cô cong lên. Sở Duyệt vừa điều chỉnh hô hấp muốn khôi phục một chút sức lực, vừa cố gắng để đầu óc bình tĩnh lại rồi nghĩ biện pháp giải quyết. Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc thu vịt nướng, trong bếp lò treo đầy thịt vịt nướng, hình như có rất nhiều móc a. Nghĩ đến móc, trong tay Sở Duyệt lập tức xuất hiện một cái móc sắt lớn dùng để móc vịt. Hắc hắc, cô nói sao, có bàn tay vàng sau khi trọng sinh, sao có thể dễ dàng ngoẻo như vậy. 
Thang cuốn đối diện đã đầy chật tang thi chen chúc, tang thi đi đầu bị đẩy đến còn nửa thân mình, móng tay đen nhánh không ngừng vươn về phía trước Sở Duyệt, cách mấy chục cm. Sở Duyệt nhìn móng tay đen xì trước mặt, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, có muốn bị nó cào ngay luôn không a? Cuộc sống không có dị năng rất không quen a! Thôi bỏ đi, vạn nhất bị cào thành tang thi liền xong rồi, lại nói hiện tại cô không có đủ hoàn cảnh an toàn để vượt qua thời kỳ hôn mê thức tỉnh. Sở Duyệt duỗi tay cầm móc, sau đó đột nhiên đĩnh eo, móc vào lan can tầng hai, hai tay bắt lấy móc, rồi bò lên. Gian nan leo lên được tầng hai, Sở Duyệt dựa vào vòng bảo hộ mà thở phì phò, hai chân run rẩy, ngay cả sức bò dậy cũng không có. Cũng may tầng hai không có tang thi, bằng không hôm nay Sở Duyệt thật sự ra đi ở chỗ này. Hành lang tầng hai truyền đến tiếng bước chân, Sở Duyệt đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy, có hai người đàn ông đi về phía mình, trong tay mỗi người cầm một cây côn sắt.
- Hắc! Em gái nhỏ này thật sự có tài a, thế nhưng có thể tự mình bò lên tới!
Một người có diện mạo mày rậm mắt to, người đầy cơ bắp nói tiếng bản địa. Bên cạnh tên cơ bắp, có một người đàn ông mái tóc nhuộm màu xanh lá cây, gầy gò và mặc một chiếc áo phông dài tay rộng thùng thình, giống dân đói chạy nạn vậy. Tên tóc xanh ngẩng đầu nhìn Sở Duyệt, trong mắt hiện lên tia kinh diễm thèm nhỏ dãi, nha đầu này tuy rằng mặt xám mày tro, nhưng lớn lên không tồi. Sở Duyệt bất động thanh sắc lặng lẽ đánh giá hai người kia, thoạt nhìn không giống người tốt, cô lại đánh giá thực lực hiện tại của mình, cô đánh không lại hai người kia, đành phải bày ra bộ dáng sợ hãi rụt lại về phía sau. Đây là kinh nghiệm cô đã rút ra sau ba năm mạt thế, đánh không lại liền giả bộ! Ở cạnh chân bị lộ ra một đoạn móc, Sở Duyệt cũng không thu nó vào không gian. Hai người đàn ông càng đi tới gần, trên mặt tên tóc xanh treo nụ cười dâm đãng không che giấu không, mở miệng nói:
- Em gái, đừng sợ, để anh trai tới bảo vệ em. Sở Duyệt vô lực mà vẫy tay chào hỏi:
- Cảm ơn a! Cái rắm!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play