Sở Duyệt ăn hơn phân nửa túi bánh quy liền ngừng, đưa đồ hộp cùng mì gói cho mấy người đang nấu mì kia, cho bọn họ nấu. Giang Thành thấy cô chỉ ăn một chút như vậy, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ:
- Em ăn thêm một chút đi! Chờ nấu mì xong, bảo bọn họ lấy cho em một chén, em gầy như vậy, chỉ ăn chút này sao được?
- Không cần, cảm ơn huấn luyện viên Giang. Em ăn rất ít, em sợ ăn nhiều, sẽ làm dạ dày căng lớn, chờ lúc không có đồ ăn sẽ rất khó khăn.
Sở Duyệt cảm tạ ý tốt của Giang Thành, nghiêm trang nói. Giang Thành nghe lời cô nói xong, khẽ nhíu mày, cư nhiên hắn lại cảm thấy rất có đạo lý, nhìn bánh mì thứ 3 trong tay chuẩn bị gặm, yên lặng để xuống.
Cơm nước xong, bên ngoài trời đã tối đen, để không lộ mục tiêu, lửa dùng để nấu mì ăn cũng được dập tắt. Trong phòng không có ánh sáng, nơi nơi đều là một mảnh tối đen như mực, thích ứng trong bóng đêm một hồi lâu, mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người.
Có nhiều quân nhân như vậy, chuyện gác đêm khẳng định không tới phiên Sở Duyệt, không chỉ như thế, Giang Thành dành riêng cho cô một phòng, ngoại trừ cô, chỉ có viện sĩ Long có đãi ngộ này.
Sở Duyệt cũng không khách khí với bọn họ, cô là con gái, giữa một đám đàn ông, được ở một mình một phòng cũng là điều hợp lý. Cứ như vậy, cô ra vào không gian cũng tiện hơn nhiều. Trở lại phòng, đóng cửa lại, Sở Duyệt trực tiếp đi vào không gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play