Bị người thân nhất vô tình vứt bỏ, cho dù nhiều năm sau nhớ lại, hắn vẫn không thể nào giữ được bình tâm. Tề Minh đứng phía sau, căm giận nói:
- Sao lại có một người ba như vậy, nhất quyết phải dồn con trai ruột của mình vào chỗ chết, giống như rác nhặt ngoài đường.
- Việc này không có gì mà không thể, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Kiều Đan Đan thở dài nói, chuyện này từ nhỏ đến lớn, cô đã hiểu rất sâu. Cô còn không may mắn như An Kiệt, mẹ kế của An Kiệt còn sinh cho hắn một người em gái tốt. Còn tên nhãi con mà mẹ kế của cô ấy sinh ra quả thực là một Hỗn Thế Ma Vương, ba của cô ấy cùng mẹ kế kia lại nuông chiều tên hỗn đản đó không giới hạn, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nó hiểu chuyện một lần.
Người mẹ kế kia của cô ấy, sợ cô ấy đoạt mấy sự chú ý của đứa em gái tiện nghi. Mỗi lần Kiều Đan Đan trở về nhà ba mình, đều bị cả gia đình đó chọc giận đến thất chút bốc khói, bọn họ giống như muốn chứng minh cho cô ấy thấy cô ấy là một người ngoài.
Sau này cô liền dứt khoát không trở về nữa. An Kiệt vẫn đứng ở cửa, nhìn con tang thi nữ tóc vàng lắc lư rời khỏi tầm mắt hắn. Nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc lại trở về nơi này, hắn vốn dĩ còn cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Trước khi về, tâm tình hắn phức tạp giống như mở cửa hàng tạp hóa vậy, sau khi về mới biết, cũng chỉ vậy thôi. An Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà trên tầng cao nhất kia, nơi đó tối đen như mực, không thể nhìn ra còn có người sống bên trong hay không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play