Thở ra một hơi nặng nề, Sở Duyệt vịn vào tấm ngăn cách các gian WC, bò lên, mới vừa chạm đến cửa sổ, liền nghe được tiếng thét chói tai nữ sinh.
- A —— Sở Duyệt, cô muốn làm gì? Tôi biết ngay cô.…
Là Tô Ninh Ngữ! Sở Duyệt đạp lên vách ngăn WC, một tay vịn cửa sổ, một tay lưu loát mà lấy ra một con dao. Con dao này là dao lọc thịt lấy từ sau bếp, thân dao nhỏ trong chớp mắt liền chuẩn xác cắm thẳng vào yết hầu Tô Ninh Ngữ! Tô Ninh Ngữ không thể tin mở to hai mắt, cổ họng không thể kêu ra tiếng, ngã xuống.
Sau khi Sở Duyệt vứt dao đi, cả người liền nhảy xuống, đón được Tô Ninh Ngữ còn chưa kịp ngã xuống mặt đất, ý niệm vừa động, Tô Ninh Ngữ chết không nhắm mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, một giọt máu cũng không lưu lại.
Bên ngoài WC vang lên tiếng của huấn luyện viên:
- Bạn học bên trong, làm sao vậy?
- Không có việc gì không không có việc gì, té ngã một cái!
Sở Duyệt vội đáp lời.
- Xảy ra chuyện gì?
Giang Thành vừa từ bên ngoài đi đến, vừa hỏi. Tiếng thét chói tai với đề-xi-ben cao kia, đặc biệt vang dội trong buổi sáng yên tĩnh, không chỉ làm người bên ngoài bừng tỉnh, ngay cả tang thi bên ngoài đều kinh động, Giang Thành sao có thể không tiến vào nhìn xem. Trong WC, chỉ thấy Sở Duyệt một mình ngồi dưới đất, tay chống eo, vẻ mặt thống khổ. Giang Thành đi qua, ngồi xổm trước mặt Sở Duyệt, nhìn cô hỏi:
- Ngã đụng chỗ nào?
Sở Duyệt vẻ mặt xấu hổ trốn tránh:
- Không, đụng chỗ nào, em ngồi một lát liền không có việc gì.
Thấy Sở Duyệt như vậy, phỏng chừng là ngã dập mông. Giang Thành cùng các giáo quan đều là đàn ông, không tiện để quan tâm thương thế của một nữ sinh, chỉ có thể nâng cô dậy, để cô thử đi hai bước, thoạt nhìn hẳn là không có vấn đề gì lớn. Giang Thành nói Sở Duyệt đi ra ngoài nghỉ ngơi, Sở Duyệt lại bày ra vẻ mặt đau khổ ăn vạ, ngồi dưới đất bất động, kiên trì muốn ở trong WC trong chốc lát rồi đi ra ngoài.
Một huấn luyện viên khác đề nghị:
- Nếu không gọi một nữ sinh tới xem cho em một chút, em ở đây không động đậy cũng không được nha.
Sở Duyệt vội vàng xua tay:
- Không cần không cần, em thật sự không có việc gì, ngồi một lát là được, thật sự, em có kinh nghiệm, không thành vấn đề.
- Được rồi, vậy em ngồi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì thì đến tìm chúng tôi. Nhưng không thể hét to giống vừa rồi, sẽ rất nguy hiểm!
Giang Thành nói xong, liếc mắt cảnh cáo nhìn Sở Duyệt, mang theo các giáo quan đi ra ngoài, mấy huấn luyện viên bọn họ ở WC nữ cũng không tốt lắm. Sở Duyệt ngoan ngoãn gật đầu, đáp ứng rất nhanh, rốt cuộc mới tiễn được các giáo quan ra ngoài. Mắt thấy các giáo quan đều đã đi ra ngoài, Sở Duyệt vừa định đứng lên, cửa lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, là hai nữ sinh kết bạn đi WC. Sở Duyệt nhận mệnh ngồi trở về, được rồi, lại ở WC thêm lát đi.
Hai nữ sinh thấy Sở Duyệt ngồi dưới đất, ân cần thăm hỏi một tiếng mang tính tượng trưng, Sở Duyệt bất đắc dĩ phải xã giao, chờ bọn họ đi WC xong, kế tiếp lục tục lại có mấy người tiến vào WC, Sở Duyệt đã không muốn nói chuyện, chỉ hy vọng bọn họ đi WC nhanh nhanh.
Bên WC nam truyền đến tiếng ồn ào, nói cái gì mà tang thi, cái gì mà căn cứ tị nạn, xem ra bọn họ đã phát hiện tờ giấy, tâm Sở Duyệt lại buông xuống một chút. Mắt thấy người trong WC đều rời đi rồi, ngoài cửa cũng không có tiếng động nữa, Sở Duyệt đứng lên “vèo” một cái, nhanh chóng chạy đến cửa sổ sau đó bò lên trên tấm ngăn, leo lên cửa sổ, hai chân dùng sức giẫm, cả người liền nhảy lên trên cửa sổ.
Nơi này là lầu hai, hơn nữa lại là nhà ăn, tầng lầu còn cao hơn bình thường một chút, cửa sổ cách mặt đất đại khái khoảng năm sáu mét. Cũng may người thiết kế nhà là người nhìn xa trông rộng, phía dưới cửa sổ lầu hai có một đường cầu thang leo xuống, tuy rằng không rộng, nhưng Sở Duyệt dẫm chân không thành vấn đề.
Nếu là đời trước, chút độ cao này căn bản không phải vấn đề với Sở Duyệt, nói không chừng còn có thể nhảy đa dạng. Nhưng hiện tại Sở Duyệt cũng không dám trực tiếp nhảy qua, chỉ có thể vịn cửa sổ cẩn thận dẫm lên cầu thang kia.
Phía dưới lầu có một đám tang thi tụ lại, không biết đã ở chỗ này từ trước, hay là bị tiếng kêu của Tô Ninh Ngữ hấp dẫn tới. Sở Duyệt dán eo đi men theo tường tới chỗ mặt đất có cỏ, vung tay ném thi thể Tô Ninh Ngữ xuống trước.
Tang thi ở phía dưới ngửi được hương vị máu mới mẻ, nối tiếng nhao nhào vào thi thể mà cắn xé, nhưng con tang thi phía sau không thể đi vào, liền nhào vào phía trên đồng bọn, giương miệng cắn không khí. Sở Duyệt nhìn Tô Ninh Ngữ bị tang thi bao phủ, trong lòng không có bất cứ gợn sóng gì.
Vốn dĩ đã tính toán tha cho cô ta một mạng, không nghĩ tới cô ta lại tự đưa chính mình tới cửa, này ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Mắt thấy tang thi ở phía dưới đều bị Tô Ninh Ngữ hấp dẫn qua bên kia, Sở Duyệt mới nhảy xuống, khi chạm đất thuận thế lăn một vòng, bình an rơi xuống đất, đồng thời không phát ra một chút thanh âm nào.