Sau một hồi đợi ở bên ngoài, Lâm Tiểu Nghiên không thế chịu đựng được nữa, liền hỏi: “Tô Mẫn, khi cậu đi vào ... nó có di chuyển không?”
Tô Mẫn cảm thấy lạnh sống lưng biến mất. Ý xoa xoa mặt, trở lại trạng thái bình tĩnh thu liễm.
"Có" y trả lời sau khi rời khỏi phòng tắm - Nhưng chuyển động của cô rất kỳ lạ.
Khi cô ấy nhìn lên lần cuối, vẻ mặt trên xác chết của Lưu Ly Ly rõ ràng là một nỗi kinh hoàng. Tuy nhiên, không có nhiều thứ trên thế giới này có thể khiến một xác chết sợ hãi.
Tô Mẫn nghi ngờ thủ phạm chính là hồn ma đó.
Cách mà Lưu Ly Ly chết đuối trong phòng tâm khủng khiếp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở.
Không phải nói là quá đáng, chỉ đơn giản là quá hiếm khi xem xét vị trí kỳ lạ mà cô ấy chết.
"Tốt hơn là đợi cảnh sát đến, được không?" Lâm Tiểu Nghiên căng thẳng nói.
Tô Mẫn nhìn khuôn mặt tái mét và đôi môi không còn chút máu của cô. Cô ấy dường như sợ hãi ra khỏi tâm trí của mình.
Có thực sự ổn không khi nhân vật nữ chính của một bộ phim kinh dị đã sợ như thế này?
Tô Mẫn hỏi, “Có ai trong phòng tắm khi Lưu Ly Ly chết không?”
Ba cô gái lắc đầu.
Tất cả họ đều đang ngủ trên giường. Làm thế nào họ có thể ở cùng với Lưu Ly Ly khi cô ấy rời khỏi phòng tắm? Nếu không phải Lâm Tiểu Nghiên phát hiện ra thi thể của cô, sợ rằng đến sáng bọn họ mới biết được.
Tô Mẫn ngập ngừng, “Cơ thể của cô ấy trông như thể bị ép dưới nước vậy.”
Người bình thường không thể chết trong bồn tắm như thế này được.
Nhưng đây là một bộ phim kinh dị. Nếu một hồn ma ở trong phòng tắm ngay lúc cô ấy chết, mọi thứ sẽ có ý nghĩa.
Nước da của Lâm Tiểu Nghiên càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Không ai biết phải nói gì.
Tiếng còi của xe cảnh sát có thể nghe thấy, và một số cảnh sát đã đến ngay sau đó.
Họ dừng lại trong tích tắc khi nhìn thấy Tô Mẫn.
Mặc dù Tô Mẫn và những người còn lại đã đến sau khi phạm tội nhưng họ vẫn bị đưa ra thẩm vấn. Sau một loạt câu hỏi tiêu chuẩn, chúng ngay lập tức được đưa ra.
Tô Mẫn không sợ như những người khác. Trong mọi trường hợp, nếu điều tồi tệ hơn xảy ra, y có thể chọn rời khỏi bộ phim.
Mãi sau này, mặt trời mới ló dạng báo hiệu buổi sáng sớm. Ngay cả khi một học sinh tử vong, các lớp học vẫn diễn ra bình thường.
Khi y thức dậy sau giấc ngủ của mình, đã 10 giờ đồng hồ. Xuống giường, Tô Mẫn nhanh chóng thay váy ngủ. Y vốn định vứt nó đi, nhưng sau một lúc suy nghĩ, y chọn để nó ở trên giường.
Một sự do dự nảy sinh khi y đến gần phòng tâm.
Đêm qua, có một con ma biến thái vỗ mông y. Có lẽ nó hiện đang nép mình ở đâu đó gần đó, đợi y bước vào bẫy của nó.
Nhưng cuối cùng, khuôn mặt của y vẫn cần được rửa sạch. Bên cạnh đó, bây giờ là ban ngày, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, khác xa với khung cảnh đêm qua.
Y bước vào trong và thấy nến, táo và vỏ đã được vứt vào thùng rác.
Cảm ơn người bạn cùng phòng đã thu dọn mọi thứ.
Khi bôi kem đánh răng lên bàn chải đánh răng của mình, Tô Mẫn tỏ ra hơi thiếu tự tin. Do dự, y nhìn lên gương và bắt đầu đánh răng.
Y có thói quen soi gương khi đánh răng. Tuy nhiên, hôm nay, một cái nhìn đã khiến y nhớ lại đêm qua, khi y và con ma đó cùng nhìn chăm châm vào gương.
Khi y nhìn xuống lần nữa, nước chảy xuống vòi đã biến thành máu.
Tô Mẫn: “...”
Đây là một bộ phim kinh dị, được rồi.
Trong nháy mắt, máu đã trở lại thành nước máy thông thường. Y thư giãn và hồi tưởng lại bản thân trước khi súc miệng.
Như thế những gì y vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, không có thêm một sự việc kỳ lạ nào xảy ra sau đó.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, các bạn cùng phòng cùng nhau đi nhà ăn.
Ra khỏi ký túc xá, Tô Mẫn nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài. Một dây buộc cảnh sát đã được kéo qua cửa của ký túc xá nữ.
" Sẽ bận rộn một lúc đây." y nghĩ.
Tô Mần rút tầm nhìn. Trên đường đến nhà ăn, y nghe thấy những cuộc thảo luận liên quan đến cái chết của Lưu Ly Ly. Thậm chí, nhóm của trường đã đăng tải một số bức ảnh về hiện trường.
Không ai biết một hiện tượng siêu nhiên đã xảy ra trong trường.
Cái tên "University Thriller" không chỉ để trưng bày.
Đột nhiên, Tô Mẫn nhớ lại người bạn cùng phòng đã mất tích và hỏi, “Cậu bạn đã đi chơi ngày hôm qua, tại sao cậu ta vẫn chưa về?”
"Có một vụ tai nạn ở nhà, nên cậu ấy phải quay trở lại. Còn rất lâu nữa cậu ấy mới trở lại, "Lâm Nhất Nhật trả lời.
Tô Mẫn không nói gì nữa.
Họ đến lớp và nhìn thấy Lâm Tiểu Nghiên.
Những trận đòn mà cô nhận được rõ ràng là không hề nhỏ. Cả người cô trông hốc hác, nhưng với tư cách là nữ chính, chỉ số hấp dẫn của cô vẫn cao. Tất cả các nam sinh đang hỏi han tình trạng sức khỏe của cô một cách chu đáo.
Lâm Tiểu Nghiên mắt sáng lên khi nhìn thấy hai người họ, và cô đi tới.
Cả ba ngồi cùng nhau.
"Tớ đã mua một chiếc bùa hộ mệnh bên ngoài. Các cậu có muốn mang một cái không?" Lâm Tiểu Nghiên thì thào nói.
Cô không thể gạt ký ức về cái xác đó ra khỏi tâm trí mình.
Lâm Nhất Nhật đã yêu cầu một chiếc, nhưng Tô Mẫn thì không. Nếu một chiếc bùa hộ mệnh là hữu ích, bộ phim này sẽ không thể tiếp tục.
Chuyên ngành của họ là tiếng Anh. Trong 45 phút của lớp học, giáo sư nói với nước bọt của mình bay trong khi các sinh viên khoanh vùng.
Sau khi chuông báo tan học vang lên, giáo sư nói, “Đối với những sinh viên chưa nộp bài tập cuối cùng, hãy mang nó đến văn phòng của tôi càng sớm càng tốt. Nếu không, các cô cậu có thể nói lời tạm biệt với lớp cuối cấp của mình đi.”
Các học sinh đều tản ra khỏi lớp.
Lâm Nhất Nhật bất bình thường kêu lên, “Hôm nay tớ quên mang bài tập về nhà rồi. Tô Mẫn, cậu cũng quên mang luôn. Nó quan trọng lắm đó, vậy bọn mình phải lấy nộp nhanh thôi. "
“Tớ cũng không mang theo nó," Lâm Tiểu Nghiên nói, “Chờ đã, quay lại với tớ đi. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”
Cô sợ và không dám trở về ký túc xá một mình.
Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật theo sau cô về ký túc xá. Họ quan sát khi cô chạy nhanh vào trong và chạy ra ngoài chỉ trong vài giây.
Sau khi trở về, cô thu dọn mái tóc rối bù của mình. “Đi nào.”
Họ chưa đi được bao xa thì một cậu học sinh đột nhiên ngăn họ lại.
“Tô Mẫn, có chuyện này em phải hỏi anh.”
Tô Mẫn không có hồi ức về người này.
Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật nói, “Bọn tớ đi trước. Cậu có việc thì cứ đi đi.”
Hai người họ rời đi, và cậu bé lấy điện thoại di động của mình ra. “Tô Mẫn, người mặc chiếc váy ngủ này đêm qua..."