Hơi ấm trong chăn nhanh chóng tiêu tan, cả người Lục Thanh Tắc như bị khóa lại bởi khối sắt lạnh như băng, ngủ cũng không ngon, cả ngày hôm sau tinh thần không được tốt cho lắm, liên tục ho, rất không thích hợp để giảng bài.
Đơn giản đưa ra một số câu hỏi kiểm tra từ đề thi, đến làm một bài kiểm tra nho nhỏ.
Số học ở cổ đại khá bất tiện nên y chỉ đơn giản kết hợp toán học hiện đại vào đó để dạy cho Ninh Quyện, hoàng đế nhỏ lĩnh ngộ rất nhanh, ngay thẳng ngồi vào bàn, viết chữ “chó bò” của mình một cách nghiêm túc.
Trong bữa trưa, Trường Thuận mất tích suốt buổi sáng xuất hiện ở noãn các, vừa bước vào liền nói: “Bệ hạ, nô tài nghe được buổi sáng Thục Vương ở trong phủ nổi giận đùng đùng, nhưng không ai biết tại sao lại như vậy.”
Lục Thanh Tắc ngạc nhiên bưng phô mai hấp đường trước mặt lên, nghe vậy nhướng mày cười: “Ồ, vậy ra những người khác không ai biết hắn đã làm gì?”
Không quá ngạc nhiên nếu việc ngầm vươn một cành ô liu đến sư phụ của hoàng đế bị truyền ra ngoài, chưa kể đến các quan chức ở kinh thành sẽ nói gì mà ngay cả Vệ Hạc Vinh cũng sẽ cảnh giác.
Ninh Tông dù ngu ngốc đến đâu cũng biết hiện tại tốt nhất không nên cùng Vệ Hạc Vinh đối đầu.
Trường Thuận không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đoán được hẳn là có liên quan đến Lục Thanh Tắc: “Đáng lẽ là như vậy, nghe nói Thục Vương sắp tiến cung nhưng sau khi nhận được tin tức này đã miễn cưỡng nhịn xuống.”
Ninh Quyện lén lút liếc nhìn Lục Thanh Tắc, nhìn y dùng muỗng lăn lộn với chén phô mai kia, ánh mắt lơ đãng mà lướt qua đầu ngón tay y, nghe được âm thanh thì cau mày: “Còn thấy ngon miệng sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT