Mãi cho đến khi ngồi lại vào ghế phụ của Tạ Hành Châu, Trần Diêm mới cuộn tròn trong áo khoác, vùi mặt vào đầu gối, cảm giác hoảng loạn trong lòng mới dần ổn định một chút.
Tạ Hành Châu đứng ngoài xe không xa, chỉ mặc áo len màu đen nghiêng đầu nói chuyện điện thoại, cho dù chỉ mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng vẫn biết lông mày sắc bén của anh đang nhíu chặt, vẻ lạnh lùng không cách nào che giấu.
Một lúc sau, anh cúp điện thoại, bước tới gõ nhẹ vào cửa sổ xe phía Trần Diêm.
Trong xe yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở, tiếng vang bất ngờ khiến Trần Diêm giật mình. Cô duỗi tay ra, từ từ hạ kính xuống một chút, vô thức dịu đôi mắt đỏ hồng như thỏ trắng, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Dáng vẻ này vừa nhìn đã biết mới khóc, Tạ Hành Châu giả vờ như không thấy, chỉ nói ngắn gọn: "Người đó đã bị bắt đi, em có muốn quay về thu dọn đồ đạc không?"
Bắt đi như thế nào, bắt đi đâu, anh không nhắc tới chỉ chắc chắn dùng có đến chút thủ đoạn.
Mà Trần Diêm thân là một cảnh sát tốt tuân thủ pháp luật, lần đầu tiên bắt đầu sinh ra suy nghĩ không muốn tìm hiểu những câu hỏi đó
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT