Bầu không khí trên bàn lập tức trở nên trang nghiêm, có chút đáng sợ.
Trần Diêm thoáng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt u ám của Tạ Hành Châu, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Ông muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài, đã hỏi ý kiến của cậu ấy chưa? Hỏi cậu ấy có đồng ý chưa?” Tạ Hành Châu đạp mạnh vào chân bàn, bàn ghế cọ sát vào nhau vang lên tiếng chói tai, vẻ mặt mỉa mai, “Tạ Chi Bình, có phải ông cảm thấy tất cả mọi người đều là thú cưng mình nuôi có đúng không? Vui vẻ thì trêu chọc một cái, không vui thì vứt bỏ để nó tự sinh tự diệt. ”
Đuôi mắt cậu hạ xuống thật thấp, không thể kìm nén nổi cơn phẫn nộ trong lòng, bàn tay chống bàn không ngừng nổi gân xanh, từng câu từng chữ như xé nát cổ họng.
“Mẹ, nó, ông, thật sự, không phải người!”
Tạ Chi Bình nghe con trai ruột đánh giá như vậy, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, chỉ có bàn tay cầm dao nĩa thật chặt mới bộc lộ tâm trạng lúc này. Nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khóe mắt hiện lên nụ cười.
“Hành Châu, con còn quá trẻ, thiếu kiên nhân. Đây chính là khuyết điểm, sau này phải sửa lại. Nếu ba đã nói với con chuyện này, đương nhiên đã sớ hỏi ý kiến Diêm Diêm. ”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT