Không biết có phải đêm giao thừa quá lạnh hay vì lý do nào khác mà hồi lâu không ai lên tiếng.
Không ngờ Tạ Hành Châu nghe xong cũng không hề tỏ ra bất mãn, giày đen giẫm xuống đất, bình tĩnh tiến lại gần hai bước nói: “Vậy đợi thi xong tôi sẽ nói lại lần nữa.”
 “Tôi từ ……”
“Nếu cậu từ chối vậy chờ đến khi trúng tuyển vào đại học, mỗi đêm tôi sẽ đứng chờ dưới ký túc xá nói với cậu một lần, chờ đến khi cậu đồng ý mới thôi.”[1]  Giọng nói thản nhiên lại cố chấp, vô vị nhưng vẫn mạnh mẽ, không cho cô đường lui.
 “Tạ Hành Châu!” Cuối cùng Trần Diêm vẫn không duy trì được khuôn mặt giả vờ của mình, nhanh chóng quay mặt đi “Vô dụng thôi, bất kể cậu có nói bao nhiêu lần tôi vẫn sẽ từ chối, hà cớ gì cậu phải lãng phí thời gian trên người tôi?”
 “Tôi vui,” Tạ Hành Châu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của cô, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má, “Cả đời này tôi đã xác định sẽ nằm trong tay cậu, rất đáng."
 “Huống chi ——” Cậu vừa lau nước mắt vừa cười nhẹ một tiếng, “Nếu thật sự không thích, vậy Trần Diêm cậu khóc cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play