Edit: Tiểu Hắc Miêu
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
"Anh Kiệt..." Cô ta nhẹ giọng nũng nịu, âm thanh này có thể làm mềm lòng bất cứ người đàn ông nào.
Chẳng qua, không bao gồm Doãn Thiếu Kiệt.
Ngay khi cô ta sắp hôn lên môi anh, Doãn Thiếu Kiệt đột nhiên nhíu mày, anh lập tức mở mắt ra, đôi mắt đen sâu như mực đối diện với ánh mắt của cô ta.
Một giây sau, trong mắt anh hiện lên vẻ không vui, không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy cô ta ra.
"Cô tránh xa tôi ra!" Bởi vì uống quá nhiều, hình như anh cảm thấy hơi khó chịu, lấy tay chống lên trán, nhưng âm thanh phát ra lại rất lạnh lùng.
Hàn Vận Nhi bĩu môi, tiến sát ôm lấy cánh tay anh: "Anh Kiệt, anh uống say rồi, để em đỡ anh nhé."
Doãn Thiếu Kiệt nhíu mày, anh tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo nhưng không tìm được, giọng điệu sắc bén quát lên: "Điện thoại của tôi đâu!"
Người hầu đang ngồi cách đó không xa, anh ta vội vàng chạy tới, hai tay cung kính đưa di động cho anh: "Anh Kiệt, anh Kiệt, di động của anh đây, vừa rồi anh đánh rơi nó nên tôi giữ giùm anh."
Người hầu đang do dự có nên nói cho Kiệt thiếu biết chuyện vừa rồi anh ta mới nhận một cuộc điện thoại không.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Doãn Thiếu Kiệt nheo mắt, nhìn số lạ không có ghi chú trên màn hình, anh nghe máy.
"Doãn! Thiếu! Kiệt!"
Anh cau mày, nhất thời không nhận ra giọng nói của Mộ Tiểu Tiểu, vì thế tâm trạng bực dọc. Trừ người nhà của anh ra, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám hét tên anh như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Cô là ai?" Anh không kiên nhẫn hỏi.
Bên kia Mộ Tiểu Tiểu dừng lại một chút, hỏi: "Anh là Doãn Thiếu Kiệt?"
Anh cảm thấy người phụ nữ này bị thần kinh, gọi điện thoại cho anh, lại còn hỏi anh có phải Doãn Thiếu Kiệt hay không.
"Cô thật nhàm chán, tôi cúp máy đây!"
"Đợi đã! Anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh!" Mộ Tiểu Tiểu vội vàng ngăn anh lại, dù sao thì cô cũng nghe ra giọng nói ngà ngà say của anh. Quả nhiên là người này lại chạy ra ngoài ăn chơi lêu lổng, sau đó uống say. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nếu là trước kia, Doãn Thiếu Kiệt sẽ trực tiếp cúp máy, nhưng không biết có phải anh cảm thấy rất quen thuộc với giọng nói này hay không, ma xui quỷ khiến anh nói ra địa điểm của mình.
"Tôi đang ở phòng 201 quán bar Dạ Mị."
"Được, tôi tới ngay, anh chờ tôi!"
Mộ Tiểu Tiểu nói xong liền cúp máy.
Doãn Thiếu Kiệt nhấc tay, nhìn cuộc gọi bị cúp trên màn hình điện thoại, trong đầu anh toàn cồn rượu, tuy rằng chưa đến mức mơ hồ, nhưng không quá tỉnh táo.
"Rốt cuộc là ai?" Anh nói thầm. Trên thế giới này không có người phụ nữ nào dám ra lệnh cho anh như vậy.
Không đúng, hình như có một người...
Đang nhớ tới ai đó, Hàn Vận Nhi ở bên cạnh nhích lại gần, dùng giọng yểu điệu ngắt lời anh, nói: "Anh Kiệt, người gọi điện thoại cho anh là phụ nữ sao? Đó là bạn gái mới của anh à?"
Doãn Thiếu Kiệt không muốn để ý đến người phụ nữ này, anh dựa lưng vào sô pha.
Người hầu thấy anh có vẻ không thoải mái, anh ta vội vàng đi ra ngoài, không lâu sau đưa thuốc giải rượu tới, kính cẩn đưa đến trước mặt anh, nói: "Anh Kiệt, thuốc giải rượu đây ạ."
Doãn Thiếu Kiệt đưa tay muốn nhận, nhưng Hàn Vận Nhi lại giành lấy: "Anh Kiệt, để em đút cho anh."
Bây giờ cả người Doãn Thiếu Kiệt cực kỳ mệt mỏi, anh cũng không muốn động đậy cho nên để mặc cô ta hầu hạ, bởi vì anh cũng đã quen với việc được người khác phục vụ.
Bên kia.
Sau khi Mộ Tiểu Tiểu có được địa chỉ, cô gửi hành lý ở phòng bảo vệ tầng một rồi xuất phát đi tìm Doãn Thiếu Kiệt.
Đã lâu không về nước, cô ngồi trên xe taxi nhìn chằm chằm cảnh phố xá bên ngoài.
Cuối cùng cũng tới quán bar, xe dừng lại, ánh mắt tài xế có chút khinh bỉ đánh giá trước ngực cô một lúc, mới nói với cô: "Cô gái, phía trước chính là quán bar Dạ Mị."