*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Cáo Tuyết✨
Mấy bọn Reup là cờ hó!
__________
Khoảng cách từ U Minh Cốc đến cung điện Thành Đô cũng không xa, sử dụng Truyền Tống Trận là có thể tới.
Trên đường đến Truyền Tống trận, phó quan đem nhẫn trữ vật của Hi Hoài và đoản đao trả lại cho hắn.
"Vết thương của Nhị điện hạ mấy ngày trước đã hoàn toàn lành hẳn."
Phó quan chủ động nhắc tới việc này, muốn dò xét thử thái độ của Hi Hoài.
Hi Hoài cúi đầu nhìn đường, qua sau một lúc lâu mới lãnh đạm lên tiếng: " Ừ."
Hắn đang thất thần, nghĩ đến việc tí nữa phải vào Truyền Tống Trận, rồng con trong lòng ngực có thể chịu nổi hay không.
Nơi này có hơi xa, phụ cận tìm được xe thú cũng không tìm được, yêu cầu đi bộ trở về sẽ rất kỳ quái.
Hi Hoài lặng lẽ kéo ra cổ áo, bé rồng con trong túi ngửa đầu lên, đối diện với ánh mắt hắn là một đôi mắt kim đồng sáng lấp lánh.
Có lẽ bé rồng con tưởng hắn đang chơi, trong mắt loé lên tò mò cùng hưng phấn, tinh thần cũng rất vui vẻ.
Hi Hoài cong khóe môi, duỗi tay sờ soạng móng vuốt bé rồng con, lại nhanh chóng thu hồi tay.
Phó quan ở phía trước dẫn đường, hai tướng sĩ bên sườn mắt nhìn thẳng, không ai thấy nhìn động tác của hắn.
Sau khi Truyền Tống Trận mở ra, Hi Hoài là người thứ nhất đi vào.
Hắn kéo chặt áo khoác rộng, đứng ở phía sau.
Tuyết Dĩ trốn ở bên trong nghe động inch bên ngoài, đột nhiên cảm nhận được choáng váng mãnh liệt.
Cảm giác choáng váng không kéo dài được bao lâu, bé rồng con hoảng đến phát ngốc, không cẩn thận hắt xì một cái.
Một âm thanh rất nho nhỏ lọt vào tai phó quan, gã quay đầu lại thấy Hi Hoài giơ tay sờ chóp mũi.
Phó quan không chút nghi ngờ, mở ra truyền tống trận một chỗ khác: "Điện hạ, mời."
Cùng lúc đó, tháp chiêm tinh ở xa biên cảnh thành đô.
Một nam nhân trẻ tuổi ngồi trong căn phòng tối, đôi mắt được che bằng vải đen, mái tóc dài màu trắng xõa đến thắt lưng, bàn thấp trước mặt sáng lên bởi những chấm sáng.
Ayer đôi tay thong thả mơn trớn điểm sáng, động tác hơi dừng lại: "Tinh tượng thay đổi?"
—
Trên đường trở về diễn ra rất suôn sẻ,, ai cũng không thể tưởng được Hi Hoài từ U Minh Cốc mang về một con rồng.
Phó quan đưa Hi Hoài đến trước cửa tẩm điện, Hi Hoài đẩy cửa đi vào, cũng nhanh chóng đóng cửa lại, áo khoác cũng không trả lại.
"Điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút." Phó nói với cánh cửa đã đóng chặt, mang theo tướng sĩ phía sau rời đi.
Sau khi tiếng bước chân ngoài hành lang biến mất, Hi Hoài mở áo khoác, bế Tuyết Dĩ ra ngoài.
Bé rồng con được đặt trên bàn sách, tò mò nhìn khắp nơi.
Hi Hoài hạ giọng: "Nơi này là chỗ ta ở."
Phòng rất lớn, cách bài trí tương đối đơn giản, nhưng vật liệu trang trí lại giá trị xa xỉ, xuyên qua cánh cửa chạm rỗng ở giữa, có một phòng ngủ và một tủ quần áo ở phía bên kia.
Tuyết Dĩ bước đi thận trọng, đầu tiên là đi vòng quanh bàn sách, một bên vùi đầu nhẹ ngửi.
Là một môi trường hoàn toàn xa lạ, nhưng hơi thở ở nơi này rất giống với Hi Hoài, khiến Tuyết Dĩ thích nghi nhanh chóng.
Bé rồng con rất mau đem toàn bộ bàn sách thăm dò một lần, bò lên trên mấy quyển thư, ngồi xổm ở phía trên tiếp tục nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy lòng hiếu học.
Cửa phòng đã khoá từ bên trong, lúc này cũng sẽ không có người đến quấy rầy, Hi Hoài đem Tuyết Dĩ ôm xuống đặt lên sàn.
Bé rồng con giơ đuôi lên, bắt đầu một cuộc thăm dò mới, Hi Hoài chậm rãi đi theo phía sau, đảm bảo bé rồng con ở trong tầm mắt của hắn.
Muốn nuôi ở tẩm điện, chắc chắn sẽ không giống với rừng cây ban đầu.
Thức ăn tương đối dễ làm, chỗ ngủ có thể dùng quần áo làm một cái ổ, sau đó lẻ phía sau phòng chuẩn bị một nhà vệ sinh nhỏ ở ban công nhỏ....
Hi Hoài biết rồng con mỗi ngày đều đi lá khô cho tiện, dùng một ít cát khô thay thế hẳn là không thành vấn đề, giống như nuôi mèo cũng không khác lắm, đến lúc đó gọi người chuẩn bị mấy túi......
Nghĩ đến đây, Hi Hoài đột nhiên ý thức được, muốn nuôi một con rồng, tựa hồ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Nhưng hắn đã quyết định mang rồng con về, liền sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý.
Tuyết Dĩ còn đang đi loanh quanh trong phòng, Hi Hoài thay quần áo sạch sẽ rồi gọi người hầu đến.
Hắn mở hé cửa, ném áo khoác của phó quan ra: "Đốt nó đi."
Trên áo khoác có dấu vết hơi thở của rồng con, đề phòng tốt nhất nên trực tiếp tiêu hủy.
Còn có cát mèo và thùng giấy, cũng bảo người hầu chuẩn bị, cũng cảnh cáo bọn họ không được nói cho người khác.
Người hầu nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đáp: " Vâng điện hạ."
Trong khi Hi Hoài đang nói chuyện với người hầu, Tuyết Dĩ nghe thấy giọng nói của người lạ liền trốn sau cánh cửa chạm trống lặng lẽ thăm dò đánh giá.
Mãi cho đến khi người hầu rời đi, ngoài phòng lần nữa an tĩnh trở lại, bé rồng con mới từ phía sau mới bước ra.
Hi Hoài đến gần, khom lưng bế lên bé rồng con, đi về phía phòng ngủ: "Thật ngoan."
Hắn nửa dỗ nửa lừa, nói với Tuyết Dĩ bên ngoài có người xấu, nếu bị phát hiện sẽ bị bắt đi.
Bé rồng con rất thông minh, lại thập phần ỷ lại Hi Hoài, lúc này mới khẽ kêu một tiếng, liếm ngón tay Hi Hoài.
Đồ mà Hi Hoài yêu cầu nhanh chóng đưa tới, nhà vệ sinh nhỏ được đặt ở một vị trí khuất trong góc ban công, tổ làm từ quần áo gấp được đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường.
Tuyết Dĩ cảm thấy rất mới lạ, nhảy vào trong ổ bào vài cái, thoạt nhìn còn rất thích.
Buổi chiều, Hi Hoài ước chừng thời gian, sai người hầu mang tới một ít bánh tròn cùng thịt khô.
Chiếc bánh tròn nhân đậu ngọt, Tuyết Dĩ rất thích, vùi đầu gọi vài cái.
Thịt khô hơi cứng với ấu long mà nói có chút cứng, nên Hi Hoài ngâm vào nước ấm cho mềm rồi xé thành từng sợi.
Tuyết Dĩ từ tay hắn ăn một ít, vẫn thích nhất là bánh nhân đậu ngọt, vùi đầu vào đĩa.
Rất nhanh Hi Hoài phát hiện, vỏ bánh tròn bị thừa lại rất nhiều, Tuyết Dĩ chỉ liếm nhân bên trong.
Trực giác Hhắn cảm thấy không tốt lắm, nhíu mày lấy đĩa đi: "Đủ rồi."
Bé rồng con lưu luyến không rời, ánh mắt còn dính trên tay Hi Hoài.
Tuy nhiên Tuyết Dĩ đã ăn no, chỉ là thèm ăn mà thôi, Hi Hoài không cho ăn thì sẽ không ăn.
Hi Hoài cầm lấy khăn, lau sạch bột đậu còn sót lại bên miệng bé rồng con, thuận tiện lau móng vuốt cho bé, lại tuỳ tay dùng thuật làm sạch.
Trên bàn có một cốc nước, bé rồng con chạy tới uống mấy ngụm, tầm mắt Hi Hoài cũng theo sát.
Có thể ăn quả dại và đồ ăn vặt, cũng ăn thịt khô, rồng chắc hẳn là chủng tộc ăn tạp.
Mà Tuyết Dĩ rõ ràng thích ăn ngọt, Hi Hoài lại không biết liệu có phải tất cả rồng đều như vậy không, liệu ăn quá nhiều có hại không.
Nghĩ kỹ lại, hắn vẫn biết quá ít về Long tộc, phải tìm thời gian đi tìm tư liệu mới được.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, theo sau có người gõ cửa: "Hi Hoài?"
Là Hi Niên, cậu ta gõ mạnh hơn, gọi: " Mày đâu rồi?"
Tuyết Dĩ bị động tĩnh thình lình xảy ra dọa đến nhảy dựng, bay nhanh trốn vào trong tầm tay Hi Hoài, cuộn chính mình thành một quả bóng.
"Đừng sợ." Hi Hoài nhẹ giọng trấn an, chuyển quyển sách che ở giữa bàn, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng chỉ kéo ra khe hở để cho moijt người nhìn, khuôn mặt Hi Hoài lạnh nhạt đột nhiên xuất xuất hiện: " Cái gì?"
Nhìn thấy hắn, Hi Niên không tự giác mà lui về phía sau nửa bước.
" Mày thật sự đã trở lại a," Hi Niên dường như vẫn còn có bóng ma tâm lý bị dao đâm thủng lòng bàn tay, cậu ta đưa hai tay ra sau lưng: "Hừ, cảm giác bị nhốt U Minh Cốc thế nào? Bất quá tao đã quyết định tha thứ cho mày..."
Hi Hoài không có kiên nhẫn, lập tức muốn đóng cửa.
Hi Niên chạy nhanh ngăn lại: "Từ từ...... Mẫu thân muốn mày tới chỗ bà ấy ăn cơm chiều, chúng ta cùng nhau."
Đây mới là mục đích cậu ta tới tìm Hi Hoài, hai người cùng cha khác mẹ, Hi Hoài vẫn luôn không thể thân cận với Duy vương hậu.
Hi Hoài lời ít mà ý nhiều: "Không đi."
Dứt lời hắn lại muốn đóng cửa, dừng lại một giây nói thêm: "Đừng làm phiền tôi."
Giọng nói hắn trầm thấp, hơn phân nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, thoạt nhìn có chút âm u.
"Rầm——"
Cửa một lần nữa đóng lại, Hi Niên tâm sinh sợ hãi, không lên tiếng nữa.
Cậu ta còn nhớ rõ trước khi tới đây, Duy vương hậu nói: "Hi Hoài tính tình quái gở, lại từ nhỏ không có mẹ đẻ, con làm ca ca, vẫn là nên đến tìm thằng bé thường xuyên."
Hơn nữa Hi Hoài ở U Minh Cốc một mình tận nửa tháng, có lẽ đã ủy khuất chết hắn rồi.
Nhưng trong mắt Hi Niên, Hi Hoài không phải quái gở, mà là trời sinh chán ghét mọi người mà thôi, một khi chọc hắn sẽ trở nên tàn nhẫn không thương tiếc.
Cái gì mà ủy khuất hoặc cảm xúc hối hận, hắn căn bản đều không có.
"Không đi thì quên đi." Dù sao cậu ta cũng không thích người em trai này, Hi Niên ở trong lòng hừ lạnh, xoay người bước nhanh rời đi.
Trong phòng, Hi Hoài trở lại trước bàn, gãi cằm bé rồng con: "Không sao đâu."
Vừa rồi hắn nói chuyện gay gắt với người bên ngoài, lúc này ôn hòa không ít.
Tuyết Dĩ híp mắt cọ tật Hi Hoài tay, móng vuốt leo lên ống tay áo hắn, muốn hắn ôm mình.
Hi Hoài do dự một lát, bế bé rồng con lên đặt trong khuỷu tay.
—
Buổi tối, người hầu mang một phần bữa tối cho một người tới.
Tiết Dĩ không đói, ngửi thấy mùi thơm liền muốn nếm thử hương vị, uống vài ngụm canh từ thìa của Hi Hoài.
Hi Hoài chạm vào cái bụng tròn vo của bé rồng con, không cho ăn nhiều.
Trước khi đi ngủ, Hi Hoài tắm rửa xong, thuận tay dùng khăn nóng lau người cho Tuyết Dĩ.
Chiếc khăn nóng quấn quanh người rất thoải mái, Tuyết Dĩ đứng dậy từ trên tay Hi Hoài: " Ngao ô!"
Hi Hoài lau xong sừng rồng, xoa bóp móng vuốt của Tuyết Dĩ: "Lớn lên cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi."
Vốn dĩ hắn còn chút lo lắng Tuyết Dĩ sẽ không thích nghi được với môi trường mới, hiện tại xem ra Tuyết Dĩ rất ngoan ngoãn, lại nghe bớt lo hơn chút.
Nhưng Hi Hoài không quên, ở trước mặt hắn chính là một con ấu long, là Long tộc.
Chiếc khăn còn đang bốc hơi, Tuyết Dĩ ngẩng đầu " Hô hô", từ trong miệng thở ra một làn sương lạnh lẽo, trong nháy mắt tiêu tan.
Đến giờ đi ngủ, Hi Hoài nhìn Tuyết Dĩ nằm ở trong ổ, tắt đèn lên giường.
Nằm xuống không bao lâu, hắn liền nghe thấy tiếng động vang lên ở trên tủ thấp.
Hi Nghị xoay người nhìn về nệm nhỏ không xa.
Cái tổ do Hi Hoài làm rất ấm áp, tất nhiên không thể so sánh được với cỏ dại, nhưng xung quanh Hi Hoài còn ấm áp hơn.
Tuyết Dĩ nhẹ nhàng " Ô " một tiếng, dùng chân trước cào vào mép tổ, cố gắng thu hút sự chú ý của Hi Hoài.
Hi Hoài không có phản ứng, tựa hồ đã ngủ rồi.
Bức màn không kéo chặt, thừa dịp ánh trăng nhàn nhạt soi vào, hai mắt Tuyết Dĩ thích ứng với bóng tối, tự mình đi ra khỏi tổ, đi tới mép tủ thấp.
Chiếc tủ ngắn rất gần giường, Tuyết Dĩ nóng lòng muốn thử, nửa ngồi xổm xuống tìm thời cơ thích hợp đột nhiên nhảy qua.
Bé rồng con ngã vào chiếc giường mềm mại, lăn nửa vòng rồi nhanh chóng bò dậy.
Hi Hoài vẫn không phản ứng, Tuyết Dĩ ban ngày chưa từng lên giường, có chút hưng phấn đi tới đi lui,
Giường rất lớn, lớp vải dệt bóng loáng chạy lên sẽ trượt, chơi khá thú vị.
Tuyết Dĩ chơi một hồi, buồn ngủ đến mức không mở mắt được, ngã xuống trên cổ Hi Hoài.
Hi Hoài cử động, Tuyết Dĩ cọ cọ gương mặt hắn, nhắm hai mắt liếm một cái, ngủ với vận tốc ánh sáng.
—
Hi Hoài bị giam nửa tháng, bài tập chất đống ở trường đều được giao đúng hạn.
Nhưng hôm nay lại là ngày nghỉ nên ngày mốt hắn mới đến lớp.
Ngày hôm qua Tuyết Dĩ ngủ quá muộn, Hi Hoài rời giường khi còn chưa tỉnh.
Bé rồng con không có chút phòng vệ nào, duỗi móng vuốt, lộ ra cái bụng mềm mại nghiêng đầu nằm bên gối.
Hi Hoài đắp chăn cho Tuyết Dĩ, ăn xong mấy miếng giải quyết bữa sáng, thì phát hiện bé vẫn còn chưa tỉnh.
Hắn dứt khoát trực tiếp bế rồng con đang ngủ say, nhét vào túi trong của áo khoác, rồi lấy vài chiếc bánh tròn đi ra ngoài.
Hi Hoài cố ý chọn một con đường hẻo lánh, lặng lẽ đến Tàng Thư Các.
Trong Tàng Thư Các có rất nhiều sách, chủng loại gì đều có cả, đủ loại sách, hắn có mục tiêu rõ ràng, nhanh chóng tìm được khu có nhãn "Long tộc".
Trên giá sách cũng không nhiều, Hi Hoài tùy tay cầm lấy một quyển.
Trong sách ghi lại một số nhánh của Long tộc, bao gồm xích diễm long, lôi tiêu long, toàn diệp long, v.v.
Rồng là một chủng tộc rất kỳ lạ, từ khi sinh ra đã mang trong người những nguyên tố tự nhiên thuần khiết nhất, đồng thời sở hữu ma pháp nguyên tố mạnh nhất đại lục, mỗi một loại nhánh tượng trưng cho sở trường của chúng.
Trong sách có hình ảnh, đều là rồng trưởng thành, Hi Hoài tiếp tục lật về phía trước, ánh mắt dừng lại.
Con rồng được vẽ trên trang này có vảy màu ngân bạc khắp cơ thể, bộ dáng so với Tuyết Dĩ có chút giống.
Phía dưới viết: Bạc tuyết long là rồng thứ thớt trong Long tộc am hiểu băng thuật, nghe đồn bạc tuyết long biểu tượng của hy vọng và phước lành, đồng thời địa vị của chúng ở trong tộc cực kì cao.
Sở dĩ nguyên nhân thưa thớt như vậy cũng đã được giải thích, có lẽ bởi vì rồng thích nơi khô nóng, mà bạc tuyết long trời sinh mang hàn băng, thiên phú xung đột với môi trường thích hợp, cho nên tỉ lệ nở thành công thấp hơn một chút.
Hi Hoài khẽ cau mày, đổi sang một quyển sách khác.
"Long tộc cường đại, tật xấu cũng có không ít. Bản chất bọn chúng là thú nhân cấp thấp, lạm tình, lười biếng, tham lam, cố chấp, những từ này dùng để hình dung bọn họ một cách hoàn hảo."
Lạm tình lười biếng tham lam cố chấp......
Xung quanh không có ai Hi Hoài kéo cổ áo ra nhìn bé rồng con đang ngủ say bên trong.
Những mô tả này phù hợp với ấn tượng thông thường của hắn về Long tộc, nhưng dường như không liên quan gì đến Tuyêtd Dĩ.
Hi Hoài nhớ tới hôm qua Tuyết Dĩ thèm ăn đến mức, ăn rất nhiều nhân đậu ngọt.
Có lẽ từ "Tham lam" miễn cưỡng......
Thôi vậy, vẫn là đáng yêu hơn.
Rồng hắn nhặt được nhất nhất định không giống với những con trong sách.
Bất quá Hi Hoài cũng hiểu, Dị Ma tộc không thích rồng, quyển sách này thoạt nhìn là do Dị Ma tộc biên soạn, có khuynh hướng rõ ràng.
Nguyên nhân khiến hai tộc ghét nhau cũng rất đơn giản, rồng là một chủng tộc tương đối cao ngạo, điểm này giống với Dị Ma tộc, hơn nữa thực lực của cả hai đều đang ở đỉnh cao ở địa lục này.
Dị Ma tộc là hậu duệ của Thần tộc, cao ngạo hiếu chiến, theo đuổi sự hoàn mỹ, tin rằng rồng chỉ là thú nhân cấp thấp, không xứng có được sức mạnh cường hãn và lực lượng.
Mà Long tộc không quen nhìn diễn xuất của Dị tộc Ma tộc, cảm thấy dối trá phá việc nhiều, cười nhạo Dị Ma tộc chỉ là nhân loại cao cấp, không tính là hậu duệ của Thần tộc.
Tóm lại có rất nhiều mâu thuẫn lớn nhỏ, không ai phục ai.
Hi Hoài nhanh chóng lật qua mấy quyển sách, tìm được những đoạn viết chi tiết về tập tính của rồng.
"Thích ánh nắng mặt trời ấm áp, hang động khô ráo, ăn tạp nhưng mỗi con rồng đều có sở thích riêng, vì cân đối dinh dưỡng sẽ buộc chính mình ăn cỏ."
—— cho nên không thể ăn quá nhiều nhân đậu ngọt.
"Tinh lực dư thừa, thích chung sống với tộc nhân."
——Xem ra nếu muốn có nhiều thời gian bồi rồng con chơi, tốt nhất không nên rời đi quá lâu.
Có một đoạn ở cuối trang còn có một đoạn lời nói.
"Một lời khuyên cuối: Đừng bao giờ cố gắng nuôi nấng hoặc thuần hoá rồng, bọn chúng cực kỳ phá hoại, sẽ không bao giờ nghe lời bạn nói."
Bé rồng con từ trong lòng hắn tỉnh dậy, hừ hừ hai tiếng, thò đầu ra ngoài, ý đồ dùng sừng cọ cọ cằm Hi Hoài.
Hi Hoài đọc xong cái gọi là "lời khuyên" đặt cuốn sách trở lại giá.
Chậc——
Người viết sách này, khẳng định chưa bao giờ nuôi rồng.
_______
P/s: Mé bọn Reup, lấy bản Edit của t đăng lên trang kiếm tiền =))))
- Rủa chúng mày ẻ chảy táo bón 1 năm!
Fuck 🖕🏻😤