Triệu Lan Hương khá ngạc nhiên với giọng điệu nghiêm túc không cho phép từ chối của đội trưởng.
Lý Đại Lực nhìn vẻ nghi ngờ lóe lên trong mắt nữ thanh niên trí thức, thì mịt mờ nói: "Thanh danh của gia đình này không tốt, không phải là chỗ tốt để ở đâu. Tôi sẽ bố trí một nhà khác giúp cô."
Triệu Lan Hương không bỏ sót sự khinh thường trong giọng nói của Lý Đại Lực, cô biết tổ tiên của ông chồng già nhà mình là địa chủ, cuộc sống trong những năm 60 - 70 rất khó khăn, chỉ sợ ở trong đại đội cũng không có địa vị gì. Vị đội trưởng ngay thẳng chính trực này xem thường nhà họ Hạ, xét về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được.
Cô uyển chuyển từ chối: "Thôi tôi không làm phiền … "
Lý Đại Lực ngắt lời cô: "Cả đại đội ngoại trừ gia đình này, nhà khác đều có thể thương lượng được. Nếu không thì cô không thừa nhận tôi là đội trưởng."
Trên gương mặt ngăm đen của anh ta có vẻ nghiêm nghị gần như cố chấp, đoán chừng là dạy dỗ khuyên bảo quá nhiều người, nhìn có chút giống ông nội của Triệu Lan Hương. Chỉ trong chớp mắt ấy Triệu Lan Hương có loại cảm giác như bị nghẹn lời.
Lý Đại Lực không hiểu nổi nữ thanh niên trí thức vừa mới đến này sao lại dính líu quan hệ đến Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách là ai, đó không phải là Hạ lão nhị sao?
Tên của Hạ Tùng Bách là do ông cố địa chủ của anh mời đại sư đến đặt tên cho, vào ngày đầy tháng còn mời người cả thôn đến ăn tiệc lưu động mấy ngày, ăn đến mức miệng đầy đầu mỡ. Ai cũng khen tặng không ngớt lời, nói gì mà người này nhất định sẽ có thành tựu lớn, có tương lai tươi sáng, nhất định sẽ làm rạng rỡ tổ tông
Nhưng mà mọi việc lại không được như mong muốn -- cách mạng tới, nhà họ Hạ bị tịch thu hết gia sản. Hạ lão nhị từ nhỏ từ chưa từng đi học một ngày, chưa từng một ngày đọc sách, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, từ đầu thôn đánh tới cuối thôn, là tên lưu manh nổi tiếng mười dặm tám hương, toàn thân toát lên vẻ cao ngạo tàn nhẫn. Trong một hồi công khai xử lý tội lỗi huyên náo ầm ĩ kia, nhà họ Hạ cũng không phải không gặp khó khăn. Chân trước Chân trước người nhà họ Hạ vừa gặp chuyện, thì ngay ngày sau đó Hạ lão nhị đã vác cục đá ném bể đầu phần tử đang gây chuyện kia, vẻ liều mạng chơi liều này thật khiến lòng người đều kinh hãi run sợ.
*Nguyên văn: 十里八乡 (Thập lý bát hương): ý chỉ các làng xóm trong vòng mười dặm, rất nhiều, khắp nơi
*Hạ lão nhị: đứa con thứ hai nhà họ Hạ (lười nên Hạ lão nhị nhé)
Từ đó về sau cả đại đội không ai dám trêu chọc Hạ Tùng Bách nữa.
Quan trọng nhất là năm ngoái Hạ lão nhị còn phạm tội côn đồ và bị bắt cải tạo lao động trong một thời gian, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Lý Đại Lực phản đối Triệu Lan Hương.
Đưa nữ thanh niên trí thức có tính cách mềm mại, còn có dáng vẻ như hoa như ngọc này đến ở trong nhà tên đầu trộm đuôi cướp, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Một hơi nuốt trọng có khi còn không kịp giãy dụa ấy chứ.
Lý Đại Lực dùng tay ra hiệu: "Như vậy đi … Đêm nay cô thu dọn chút hành lý, đến nhà tôi ở. Tôi dọn cho cô một căn phòng riêng --" Người nhà tôi đều rất dễ ở chung.
Còn một nửa phía sau anh ta chưa kịp nói hết, đã bị nữ thanh niên trí thức mỉm cười lắc đầu từ chối.
Triệu Lan Hương nói: "Nhà họ Hạ có quan hệ thân thích với tôi, ở đó cha mẹ tôi cũng tương đối yên tâm hơn."
Cô mồm miệng lanh lợi, giọng nói trong trẻo giống như ngọc trai rơi trên mâm ngọc: "Hạ Tùng Bách, sinh năm 57. Trong nhà có một chị gái một em gái, bà nội họ Lý sinh năm Quang Tự thứ 24, sinh được một trai hai gái. Mẹ tôi là con gái của chị họ bà Lý, cũng chính là dì họ của anh hai Hạ."
Triệu Lan Hương nghiêm túc trợn mắt bịa chuyện.
Xin lỗi mẹ, vô duyên vô cớ bắt mẹ có thêm một cậu cháu trai. Hôm nào đó con sẽ giúp mẹ có thêm một cậu con rể xuất sắc
Đầu của Lý Đại Lực lập tức to như đầu bò, muốn nhìn ra chút dấu hiệu nói dối từ trên mặt nữ thanh niên trí thức, thế nhưng đôi mắt long lanh như hồ nước vừa trong trẻo vừa sáng ngời kia, thẳng thắn đến mức khiến người ta phải choáng váng. Mà bây giờ chân mày cô hơi nhướng lên, trong mắt chứa đầy ý cười, khẽ chớp chớp, giống như có thể nhìn thấu tâm sự trong lòng người khác.
Lý Đại Lực ngượng ngùng thu hồi ánh mắt đang quan sát cô lại.
"Việc này, như vậy, như vậy cũng tốt."
Người ta đã nói là thân thích, Lý Đại Lực cũng không tiện nói thêm gì nữa. Chẳng lẽ anh ta còn phải phàn nàn tư tưởng phẩm chất của thân thích người ta không được tốt ở trước mặt người ta sao?
Kết quả là, Triệu Lan Hương cứ như vậy thành công lừa gạt được chỗ ở của mình rồi.
Vào buổi chiều, đám thanh niên trí thức tụ họp ở nơi tạm thời của thanh niên trí thức đánh bài, nói chuyện phiếm, Triệu Lan Hương lấy ra một sọt bánh bao thịt còn chưa ăn hết từ trong phòng chứa củi bỏ vào túi vải, ba lạng dầu cũng đủ để làm hai mươi cái bánh bao, một bữa mì nước. Cô và Chu Gia Trân, còn có mấy người thanh niên trí thức có quen biết cũng chỉ ăn hết mười cái bánh.
Cô xách theo bánh bao đi vòng qua đầu bên kia của núi Ngưu Giác, lúc đi đến bờ ruộng thì tìm một chỗ ngồi xuống, rồi cô mở túi vải đựng bánh bao ra.
Bánh bao vừa được làm nóng trong lồng hấp tản ra mùi thơm mê người, ngay sau đó đã có thêm một đôi chân mang giày rơm đi đến trước mặt Triệu Lan Hương. Cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đang thèm ăn đến chảy nước miếng xuất hiện ở trước mắt cô. Nhìn từ xa, không dám đến gần, cũng không muốn rời khỏi.
Cô gái ấy khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng trên mặt lại có nếp nhăn của người từng trải. Các khớp xương trên tay cô ấy sưng to lên, nguyên nhân là do thường xuyên làm việc nặng.
Cô ấy hé miệng y y nha nha mà không nói được lời nào, rồi dứt khoát yên lặng nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương đang ăn bánh bao. Triệu Lan Hương ăn một cái bánh bao ở trước mặt cô ấy, xé cái bánh bao trắng mềm ra, rồi cắn lấy phần nhân thịt nạc béo ngậy, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn nuốt bánh bao vào trong bụng.
Vẻ hâm mộ trong mắt cô gái kia càng nhiều hơn, nhưng mà cô ấy chỉ nhìn từ xa xa, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn một cái, rồi lại cúi đầu xuống cắt cỏ cho bò của mình. Cái gùi to gần bằng người cô ấy, đè trên đôi vai gầy yếu của cô ấy, đúng là nặng không chịu nổi.
Đôi mắt hạnh như hồ nước mùa thu của Triệu Lan Hương nở một nụ cười, cô đẩy bánh bao về phía trước, đưa tới trước mặt cô gái kia.
Đây chính là chị gái của Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Diệp. Triệu Lan Hương không nói gì, mà dùng tay làm một vài cử chỉ với cô ấy.
Tới đây, cùng nhau, ăn.
Bánh bao, nhiều lắm, một mình tôi, ăn không hết
Khi cô dùng tay ra hiệu, sống lưng thẳng tắp, khóe miệng cong lên nở nụ cười, tư thế đúng mực, thoải mái.
Sau khi Triệu Lan Hương dùng tay ra dấu xong, trên mặt Hạ Tùng Diệp vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn có chút chần chừ.
Triệu Lan Hương lại tiếp tục "Nói": "Tôi, ăn no rồi."
"Bánh bao, thơm, ăn ngon. Cô ăn thử đi."
Khi còn nhỏ Hạ Tùng Diệp bị sốt cao một trận, ảnh hưởng đến dây thần kinh thính giác, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nên dần dần cũng không biết cách nói chuyện. Cha mẹ Hạ lần lượt qua đời, là cô ấy đã nuôi em trai em gái. Có thể nói cô ấy chính là người Hạ Tùng Bách kính trọng nhất, không có ai có thể sánh được.
Triệu Lan Hương đã ở với Hạ Tùng Diệp nhiều năm, giao tiếp hàng ngày với cô ấy hoàn toàn không có vấn đề. Sau khi kết hôn cô phát hiện ra chị chồng Hạ Tùng Diệp của mình trên thực tế lại là một người thích ăn uống, trước kia sống quá khổ, hầu như chưa từng được ăn món gì ngon, nên khi về già đặc biệt thích ăn ngon, nhất là bánh bao thịt.
Triệu Lan Hương cong môi, dẫn dắt từng bước: "Nếm thử xem?"
Cô nhét bánh bao vào trong miệng Hạ Tùng Diệp, làm cả người Hạ Tùng Diệp chấn động, cô ấy ấn ấn đầu lưỡi lên vỏ bánh bao mềm mại, trong hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt.
Cô ấy cúi người xuống, dùng bàn tay thô ráp sờ chiếc bánh bao trong miệng, cảm giác đói bụng cồn cào từ trong dạ dày khiến cô ấy nhai quai hàm một cách máy móc.
Miếng thịt lợn béo ngậy tràn đầy nước ngọt thơm ngon chảy vào miệng cô ấy. Hương vị ngọt ngào và đậm đà cuốn lấy mọi giác quan của cô ấy, vô tình Hạ Tùng Diệp đã ăn hết một cái bánh bao, cô ấy cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn mà cô ấy chưa bao giờ có được trong cuộc đời của mình. Nhưng mà cô ấy vẫn còn chưa no.
Vì tiết kiệm khẩu phần ăn trong nhà, hôm nay cô ấy chỉ mang theo một cái bánh bao không nhân đen thùi, công việc buổi sáng quá vất vả nên cô ấy đã ăn hết sạch rồi, giữa trưa chỉ có thể uống nước cho no bụng.
Hạ Tùng Diệp ăn hết cái bánh này đến cái khác mà cô ấy không hề hay biết, cô ấy ăn hết bánh trong tay, Triệu Lan Hương lại đưa cho cô ấy một cái nữa.
Cuối cùng túi đựng bánh bao của Triệu Lan Hương cũng xẹp xuống, cô cười tủm tỉm dùng tay ra dấu tay nói: "Chị Hạ, chị có thể giúp em một chuyện hay không?"
"Em, muốn, ở nhà chị."
...
Chạng vạng tối, khi Hạ Tùng Bách đang gánh phân gà lên khu ruộng đất riêng của nhà mình để bón thúc, thì anh thấy chị cả nhà mình xách một túi hành lý to mang về nhà. Chị ấy đi đến căn phòng đã bỏ trống nhiều năm trước, bỏ đồ đạc xuống. Chị ấy không nói tiếng nào đã lấy cây chổi quét dọn trong ngoài một lượt, ném cái chuồng gà phủ đầy bụi bặm ra ngoài, rồi lại ném tới cái ky, cái cuốc, cày. . .
Hạ Tùng Bách cũng không hỏi chị gái anh đang muốn làm gì, mãi cho đến khi chị ấy cười híp mắt lấy bộ ga trải giường và chăn bông mới ra, thì cuối cùng Hạ Tùng Bách mới nhìn thẳng vào đó, ánh mắt bướng bỉnh khó thuần tối sầm lại
Chiếc chăn bông này chính là đồ cưới mà chị ấy đã dành dụm rất lâu mới mua được, từ trước đến nay chị ấy đều không nỡ lấy ra dùng.