Lương Thiết Trụ đang làm công tác tư tưởng cho Hạ Tùng Bách. Nhớ năm đó, anh ta đói đến mức không có cơm ăn, thiếu chút nữa là vào rừng làm cướp, khi sư phụ anh ta đưa anh ta bước vào con đường này, cũng đã nói những lời như vậy.

Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ, trở thành con buôn cũng rất đáng kiêu ngạo và vinh quang.

Lúc đó Lương Thiết Trụ nghĩ: làm lưu manh thì cùng lắm là vi phạm kỷ luật, đông trộm một ít, tây trộm một ít, người ta ghét như chó. Nhưng ....Nhưng ít nhất cũng không làm gì đến nỗi bị gϊếŧ chết. Đầu cơ trục lợi làm lớn quá, bị xử bắn cũng đã từng xảy ra. Nhưng khi đó “sư phụ” anh ta “nhẹ nhàng” khuyên bảo anh ta, tẩy lão Lương Thiết Trụ hết lần này tới lần khác, anh ta mới miễn cưỡng mà tiếp nhận sự “an ủi” này. Nhưng tận đáy lòng anh ta vẫn coi thường công việc không thể quang minh chính đại này.
Khi công việc đã làm được một thời gian và dần dần trở nên ổn định, Lương Thiết Trụ càng gặp được nhiều người, càng cảm thấy sư phụ nói rất đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play