Sau khi bán hết sạch đồ ăn thì Triệu Lan Hương cưỡi xe đạp nhanh chóng quay về, rất nhanh chiếc xe đã biến mất khỏi huyện Thanh Hòa. Cô đạp rất nhanh, chạy thẳng đến đường núi vắng vẻ ít người qua lại, mới dừng lại nghỉ tạm một chút, cũng để thuận tiện kiểm kê lại đống tiền trong túi mình.

Một sấp tiền mặt, xu, phân, ly dày cộng với phiếu thịt. Nói chung là đủ mọi thứ. Trừ bỏ số thịt khách ăn thử, cô bán được tất cả là mười bốn đồng bốn xu bảy phân năm ly. Trừ đi chi phí mua thịt vịt là sáu đồng và chi phí gia vị thì lợi nhuận mà cô thu được là hơn sáu đồng. Ngoài ra còn kiếm lời được phiếu thịt chín cân sáu.

Trong lòng Triệu Lan Hương vô cùng thoải mái, giống như giữa mùa hè được uống Sprite vậy.

Nhưng cô vẫn chưa đắc ý đến mức quên mất tất cả mọi thứ. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người thanh niên nhìn giống tên du côn bán lương thực ở bên cạnh. Tuy rằng có chút cà lơ cà phất nhưng cách ăn mặc lại rất chỉn chu. Nếu cô còn muốn tiếp tục buôn bán ở chợ đen này thì cũng cần phải cẩn thận hơn chút mới được.
Theo thói quen, Triệu Lan Hương chọn đi vòng đường núi vắng vẻ, khi đến thị trấn còn lượn một vòng. Lúc ở trên huyện, khi mới bán đồ ăn xong cô không dám tiếp tục ở lại đó, đợi đến khi về đến thị trấn cô mới dám dùng tiền và phiếu để mua đồ. Sau khi mua một cân thịt ba chỉ, một cân kẹo, năm cân bột mỳ Phú Cường. Cô mới đội nắng chạy về thôn Hà Tử.

Khi về đến thôn Hà Tử, việc đầu tiên cô làm là đem trả xe đạp, cũng tiện thể mời Đường Thanh đến nhà cô ăn mỳ. Lúc cô đến tìm, Đường Thanh đang kéo đàn vi-ô-lông trong phòng. Ngoài ra, cô còn tình cờ gặp cả Tưởng Mỹ Lệ đang ở trong nhà đại đội trưởng.

Lúc nhìn thấy Triệu Lan Hương, Tưởng Mỹ Lệ hừ một tiếng: “Cô đến đây làm gì?”

Ở trong mắt Tưởng Mỹ Lệ, Triệu Lan Hương đã ăn sâu với hình tượng người không biết xấu hổ lúc nào cũng bám dính lấy anh trai cô ta. Cô ta cũng quen với việc Triệu Lan Hương nịnh nọt lấy lòng cô ta, cho nên khi Triệu Lan Hương đối xử lạnh nhạt với cô ta thì cô ta lập tức cảm thấy rất khó chịu. Nhất là khi cô ta đang phải chịu đựng cuộc sống khổ sở thế này, còn Triệu Lan Hương thì lại sống vô cùng thoải mái.
Cũng là người thường xuyên xin nghỉ như nhau, nhưng mà khi cô ta xin nghỉ thì bị Lý Đại Lực mắng xối xả, đến phiên Triệu Lan Hương thì lại là chuyện đương nhiên. Lý Đại Lực chưa bao giờ bới móc Triệu Lan Hương, lúc nào cũng nói chuyện rất hòa nhã với cô, điều này sao có thể khiến Tưởng Mỹ Lệ vui được?

Tưởng Mỹ Lệ thở phì phì nói: “ Anh trai tôi gửi thư cho tôi, cô có muốn xem thử một chút không?”

Tưởng Mỹ Lệ vừa mới đến bưu điện lấy thư về, cô ta lấy ra một phong thư màu trắng từ trong túi xách ra, rồi quơ quơ trước mặt Triệu Lan Hương.

Tưởng Mỹ Lệ biết anh trai cô ta đã viết những gì cho Triệu Lan Hương, để cô xem, sau khi đọc xong lá thư này của anh trai cô ta thì từ nay về sau Triệu Lan Hương có còn đối xử không tử tế với cô ta nữa không?

Trước đó, Tưởng Mỹ Lệ không được ăn bánh bao nhân thịt Triệu Lan Hương làm, cô ta đã tức nổ phổi. Cho nên đã viết thư cho anh trai mình, kể rõ chuyện bị phân xuống chung một thôn với Triệu Lan Hương. Cuối cùng còn thêm mắm thêm muối nói xấu Triệu Lan Hương rất nhiều.
Khi Tưởng Kiến Quân nhận được lá thư này đã rất ngạc nhiên, nhưng sau đó giống như chợt hiểu ra. Có khả năng, Triệu Lan Hương cố ý đi đường vòng, cô ta cũng đã thông minh hơn một chút, biết cách lấy lòng em gái anh ta.

Tưởng Mỹ Lệ là bảo bối của người nhà họ Tưởng. Các bác, các chú nhà Tưởng Kiến Quân sinh thẳng một mạch sáu đứa con trai. Mãi đến khi anh ta được bốn tuổi thì mẹ anh ta mới sinh thêm được một cô con gái. Cho nên người nhà họ Tưởng đều vô cùng yêu thương cô công chúa nhỏ duy nhất trong nhà. Nhưng trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng rất hiểu, em gái anh ta đâu phải ai cũng dễ dàng nịnh nọt được.

Ánh mắt Triệu Lan Hương rơi trên lá thư, sau đó chỉ “À” một tiếng không mấy hào hứng.

Không cần đọc cô cũng biết, trong thư chắc chắn Tưởng Kiến Quân sẽ bảo cô phải chăm sóc kỹ cho Tưởng Mỹ Lệ. Từ nhỏ, Tưởng Mỹ Lệ chưa từng phải chịu khổ, cần phải giúp đỡ cô ta nhiều hơn, tính tình Tưởng Mỹ Lệ ngây thơ lại dễ nổi nóng sẽ bị người khác lừa gạt, bảo cô ở bên cạnh để ý.. chắc cũng chỉ có như thế mà thôi.

Đương nhiên...Bây giờ, cô cũng không phải vợ của Tưởng Kiến Quân, cho nên những chuyện này Tưởng Kiến Quân chắc chắn sẽ viết rất uyển chuyển.

Loại thư làm mất khẩu vị này, Triệu Lan Hương chẳng muốn xem tí nào.

Cô mỉm cười nói: “A...phải không? Thư nhà cô, tôi là người ngoài cũng không tiện xem, tôi còn có việc...không quấy rầy cô nữa.”

Nó xong cô đi về phía phòng của Đường Thanh, rồi gõ cửa gọi anh ta.

Tiếng đàn vi-ô-lông trong phòng dừng lại nhanh chóng. Sau khi đẩy cửa ra trông thấy Triệu Lan Hương, trên gương mặt trẻ tuổi của anh ta có thêm vài phần nhẹ nhõm cùng vui vẻ: “Dùng xong rồi à?”

Triệu Lan Hương khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nói thẳng: “Tôi mua được một ít bột mỳ trên thị trấn, sẵn dịp này khỏi phải hẹn ngày nữa, tôi mời anh ăn một bữa nhé.”

Mỗi tháng, cô đều muốn đi lên huyện ít nhất ba chuyến để lén lút buôn bán đầu cơ trục lợi, đây là việc xấu nên tất nhiên không thể bắt xe ô tô được. Nếu chỉ dựa vào hai chân đi bộ thì chẳng phải sẽ mệt chết cô sao? Biện pháp duy nhất chính là mượn xe đạp của Đường Thanh. Cho nên, cô phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với anh ta mới được. Chỉ có làm như vậy, thì sau này khi cô mượn xe mới không ngại nữa.

Đường Thanh cũng không dài dòng, vừa nghe thấy được mời ăn cơm, anh ta đã rất vui mừng: “ Như vậy phải cảm ơn đồng chí Triệu rồi! Tôi đi thay quần áo trước đã, cô chờ một chút nhé.”

Anh ta đang mặc áo may ô trắng ở nhà, hai cánh tay hở ra có chút lộ liễu. Nếu đã đồng ý đi ăn với đồng chí nữ thì nhất định phải ăn mặc đàng hoàng một chút.

Triệu Lan Hương kiên nhẫn đứng ở cửa phòng chờ anh ta, ánh mắt cô nhìn qua rào gỗ thì trông thấy Tưởng Mỹ Lệ.

Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Tưởng Mỹ Lệ có chút tức giận, mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt cô ta nhìn Triệu Lan Hương ngập tràn cảnh giác: “Cô rốt cuộc đến đây làm gì?”

Triệu Lan Hương bị ánh mắt ấy khiến cho mơ hồ. Sau đó đột nhiên nghĩ lại, Tưởng Mỹ Lệ đến nhà đại đội trưởng cũng chưa chắc là đến tìm đại đội trưởng, rất có thể là cô ta đến tìm Đường Thanh.

Không ngờ trong mắt Tưởng Mỹ Lệ lại tràn ngập địch ý như thế. Triệu Lan Hương thấy suy đoán của mình có khả năng chính xác trăm phần trăm rồi.

Đường Thanh tính tình rất tốt, được nhiều người yêu thích. Bố mẹ anh ta đều là thành phần trí thức, làm giáo sư tại học viện mỹ thuật Trung ương. Anh ta lại là người đẹp trai, ngoài ra còn rất thân thiện, hay giúp đỡ người khác, đoán chừng có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ anh ta.

Triệu Lan Hương nghĩ đến điều này thì hơi nhíu mày lại.

Thái độ của Tưởng Mỹ Lệ cũng nhắc nhở cô, có lẽ cô nên giữ khoảng cách nhất định với Đường Thanh. Nếu như mời một mình anh ta đến nhà cô ăn cũng không được hay cho lắm.

Cho nên cô nhìn về phía Tưởng Mỹ Lệ nói: “ Tôi mới mua một ít bột mỳ, mời đồng chí Đường để cảm ơn anh ấy, cô có muốn đi cùng không?”

Nghe thấy câu này, Tưởng Mỹ Lệ mới vui mừng một chút, cô ta lập tức nói ra món ăn mà cô ta luôn nghĩ tới: “Tôi muốn ăn bánh bao.”

Triệu Lan Hương uyển chuyển từ chối: “ Bây giờ mà làm bánh bao thì muộn mất, ăn mỳ thôi.”

Cô vừa nói xong thì cửa phòng Đường Thanh cũng mở ra. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, hơi rộng nhưng vẫn rất gọn gàng. Có lẽ sợ Triệu Lan Hương đợi lâu nên anh ta chỉ lau sơ qua gương mặt rồi ra luôn, trên tóc vẫn còn mang theo vài giọt nước.

Đường Thanh nói: “ Ăn mỳ cũng được, lần trước đồng chí Triệu nấu mỳ ăn rất ngon.”

Đường Thanh đã nói như vậy Tưởng Mỹ Lệ cũng không tiện nói thêm gì, trong lòng cô ta vừa cảm thấy ngại ngùng lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Cô ta không dám nhìn thẳng Đường Thanh mà gục đầu xuống ấp úng nói: “Vậy sao? Vậy thì ăn mỳ.”

Bộ dáng cô gái nhỏ đáng yêu như thế này, phỏng chừng chính cô ta cũng không để ý đi?

Triệu Lan Hương nắm chặt tay, đang cố gắng nín nhịn để không bật cười.

Cô đeo túi xách đi đằng trước, dẫn hai người kia đi đến thẳng Hạ gia. Tưởng Mỹ Lệ cực kỳ hài lòng khi thấy Triệu Lan Hương thức thời, biết giữ khoảng cách như vậy với Đường Thanh. Tuy cô ta đi bên cạnh Đường Thanh nhưng lại xấu hổ đến mức không dám nói câu nào.

Còn Đường Thanh...hiện giờ trong đầu anh ta chỉ toàn nghĩ đến món mỳ thơm ngào ngạt kia thôi.

Sau khi về đến Hạ gia, Triệu Lan Hương phát hiện chị cả Hạ không có ở nhà.

Chị cả Hạ được phân công chăn nuôi đàn bò của cả đại đội, mỗi ngày đều chăm sóc chúng. Có lẽ lúc này chị ấy đang ở trong chuồng cho gia súc ăn. Ánh mắt Triệu Lan Hương đảo quanh một vòng thì mới nhìn thấy Hạ Tùng Bách đang chẻ củi trong sân. Cô chần chừ một chút rồi mới đem thịt và mỳ...hôm nay vừa mua được đi vào trong phòng chứa củi.

Cô thuận tiện quét mắt nhìn xung quanh, thấy bếp củi trong phòng vẫn nguội lạnh thì biết hôm nay Hạ Tùng Bách không ăn trưa. Cô lấy một túi bột mỳ Phú Cường ra, sau đó đập một quả trứng gà, thêm nước vào bắt đầu trộn với bột mỳ. Cho thêm trứng gà vào làm bột mỳ càng có tính đàn hồi hơn. Đợi ba mươi phút sau cô lấy bột mỳ ra cán nhiều lần bằng cây lăn bột, vừa nhào vừa nghiền. Kéo sợi mỳ hết lần này đến lần khác thì số bột mỳ dưới tay cô đã trở nên mềm, dẻo dai khó có thể tưởng tượng nổi.

Cô dùng mỡ heo để xào thịt ba chỉ, sau đó cho thêm một chút bột bắp vào để làm cho thịt lợn giòn hơn. Cuối cùng đổ thịt lợn vào bát mỳ đã được nấu chín, dầu nóng đổ vào nước lèo trong veo vang lên tiếng “xèo”, mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn người ăn.

Cô múc ra bốn bát mỳ, đưa cho mỗi người một bát. Triệu Lan Hương biết có lẽ Hạ Tùng Bách sẽ không muốn ăn chung với người lạ, nên bê riêng một bát đến phòng của anh. Sau đó, cô mới đi về phòng mình gọi hai người Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ ra ăn mỳ.

Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ vô cùng vui vẻ đến phòng bếp ăn mỳ, còn Triệu Lan Hương thì đi đến trước mặt Hạ Tùng Bách.

Người đàn ông đang làm việc dưới nắng khiến mồ hôi vã ra như tắm. Anh chẻ những cây củi vừa to vừa thô ra thành từng mảnh nhỏ. Đống củi này so với trước kia đều được chẻ cẩn thận và tỉ mỉ hơn rất nhiều.

Triệu Lan Hương trông thấy cảnh này, trái tim bỗng nhiên thấy hạnh phúc.

Gần đây, Triệu Lan Hương không có lúc nào là không buồn phiền, cô không quen với việc dùng bếp củi ở nông thôn để nấu cơm.

Bởi vì lúc nấu ăn phải điều chỉnh tốt nhiệt độ, khi thức ăn gần chín phải giảm lửa nhỏ xuống. Trước đây, cô chỉ cần chỉnh nút xoay ở bếp gas để điều chỉnh lửa to nhỏ thôi. Nhưng bây giờ thì chỉ có thể lấy bớt củi đang cháy trong bếp ra, khiến nó bốc khói rất khó chịu. Hạ Tùng Bách chẻ củi nhỏ hơn sẽ giúp cô dùng dễ dàng hơn rất nhiều. Cô chỉ cần khống chế số củi cho vào là được, muốn lửa lớn thì cho thêm củi, muốn lửa nhỏ thì cho ít củi.

Cô cười híp mắt nói: “ Tôi nấu cho anh bát mỳ, đã để ở trong phòng của anh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play