Ông ta ném đứa bé xuống thảm tuyết bên cạnh con mương hôi thối, ngó nghiêng khắp nơi rồi hà hơi vào đôi tay lạnh giá của mình. Ông ta nhìn đứa bé gái gầy gò gào khóc trên nền tuyết trắng, không ngừng huơ tay ra khỏi tấm vải bố rách. Suy nghĩ một hồi, lại cởi phăng chiếc áo bông cô bé đang mặc ra.
Vừa cởi vừa mắng: - Có trách thì tự trách bản thân mày là con gái đi, không phải con trai. Trong nhà không nuôi nổi nhiều đứa vô tích sự như mày đâu. Chết cũng không tiếc, nhớ nói với Diêm Vương là đổi lại cho tao một đứa con trai nha.
Nói đoạn, Vương Thông Hải thoáng nhìn chiếc áo bông cũ đang cầm:
- Sang năm mẹ mày còn phải sinh em trai mày, áo bông này để lại cho em trai mày mặc.
Tóm lại, ông ta thiết nghĩ đã ném con gái vào tít núi sâu trong điều kiện thời tiết quái quỷ này thì kiểu gì cũng chết. Không nên lãng phí một tấm áo bông.
Sở Nguyệt Ninh thuật lại cảnh tượng ở thời điểm đó, và những lời Vương Thông Hải từng nói. Cô uống miếng trà, nhướng mày hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT