Vương Thông Hải nghe đến chi phiếu 1 triệu thì hai mắt hơi sáng lên, nhưng sực nhớ ra điều gì bèn ném mạnh chi phiếu đi cười lạnh:
- Người có tiền như mấy người chỉ biết làm mỗi trò này để hạ nhục người khác thôi ư? Tôi tìm Phỉ Phỉ ròng rã mười mấy năm trời, chỉ mong cả nhà có thể đoàn tụ. Ông đã mua con gái tôi từ bọn buôn người, còn muốn mua nó từ tay tôi lần thứ hai à? Tôi nói cho ông biết, chỉ cần Vương Thông Hải này còn sống thì không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra đâu! 
Phó Bạch Xuyên ngồi xuống nhặt tờ chi phiếu bị ném lên, từ khi Vương Thông Hải tìm đến nhà, ông ấy nơm nớp lo sợ suốt nửa tháng trời, cũng không tránh được cuối cùng con gái vẫn bị người ta cướp mất. 
Ông ấy day nhẹ giữa trán, tiều tụy giải thích:
- Anh Vương, chúng tôi thật sự không có mua Phỉ Phỉ từ tay bọn buôn người. Chúng tôi nhặt được con bé ở ven đường trong lúc về quê, lúc ấy đang là mùa đông, khe suối nằm khá xa đồn cảnh sát, tôi và vợ mình đều không thể sinh con nên nhìn thấy có đứa bé giống như bị bỏ rơi mới mang về Hồng Kông. 
- Bỏ rơi? - Vương Thông Hải như bị người ta chạm vào vảy ngược, hai mắt trợn lên cả giận quát lớn: - Ai lại bỏ rơi con mình?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play