Một đêm trôi qua. 

Trời sáng dần, ánh nắng màu vàng chiếu xuyên qua ô cửa sổ xuống sàn căn hộ. Chiếc máy thu âm kiểu cổ của nhà hàng xóm chậm rãi phát ra một bài nhạc Hồng Kông, hòa trong đó là tiếng hất nước và tiếng hàng xóm nói chuyện. Phố phường Thâm Thủy Bộ dần dần thức giấc, nhộn nhịp hết lên.

Sở Nguyệt Ninh choàng mở mắt, nhìn lên tấm poster Tứ Đại Thiên Vương ố vàng trên tường, phải mất một lầu đầu óc mới hoàn toàn tỉnh táo, rồi xốc chăn lên. Cô trèo lên hai bậc thang ngó lên giường trên, cô bé còn đang đắp chiếc chăn bông mỏng màu mè nhắm nghiền mắt lại. 

Vào ngày cuối tuần, cô không gọi Sở Di dậy, cô nhanh chóng đi vào toilet đánh răng rửa mặt, lúc bước ra đã nhìn thấy ánh nắng vàng ươm bên ngoài cửa sổ. Cô không khỏi cảm thấy vui vẻ và thoải mái, hăng hái ý chí chiến đấu. Tiếc là chưa tìm được giấy nợ. Không sao, cứ từ từ tìm. Cô khum nắm tay lại âm thầm cổ vũ bản thân:

- Được rồi. Cứ làm nguyên liệu nấu chè trước đã, rồi mới đi tìm chủ nhà đóng thêm tiền thuê nhà! 

Ba tiếng sau, Sở Nguyệt Ninh đưa cho chủ nhà 1.100 đô la Hồng Kông còn lại. Chủ nhà quấn tóc bằng ống cuốn, cầm tăm xỉa răng xỉa vào hàm răng, tay còn lại giơ xấp đô la Hồng Kông lên soi dưới ánh nắng mặt trời, mặt mày tươi roi rói mở ngăn kéo ra bỏ tiền vào.   

- Gái ơi, không phải chị cố tình làm khó cưng đâu. Chị chỉ có hai dãy phòng để kiếm ăn thôi, mai mốt đóng tiền thuê nhà sớm sớm. Không phải ai ở Hương Cảng cũng tốt như chị đâu nha. 

Sở Nguyệt Ninh nghe chủ nhà huyên thuyên, trong lòng âm thầm phản bác. Cô hạ quyết tâm chừng nào kiếm được nhiều tiền phải đổi một căn nhà to hơn. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Cô chào chủ nhà, đẩy chiếc xe chở đầy chè đi ra khỏi chung cư trên đường Nguyên Châu (Un Chau). Vừa mới đi ra đến cửa đã nhìn thấy bà cụ đang cầm lược gỗ đào chải tóc. 

- Bà A Sơn hả? - Trong mắt Sở Nguyệt Ninh tràn ngập bất ngờ, cô thắng xe lại: - Bà ở đường Cửu Long mà?

Tay phải bà A Sơn đang cầm giỏ, tươi cười giải thích:

- Đúng rồi, tại vì bà bạn của bà sống ở nơi này, gọi điện thoại nói dạo này bả ngủ không ngon, nên bà qua đây chơi với bả. 

Vừa nói dứt lời, bà A Sơn nheo đôi mắt đầy vết chân chim của mình nhìn ra quầy hàng sau xe. Hỏi:

- Giờ mà ra bày hàng rồi hả?

Sở Nguyệt Ninh nghe ra bà A Sơn đang khích lệ sự chăm chỉ của mình, cô cười cong mắt:

- Dậy sớm thành công sớm ạ! 

- À mà… - Bà A Sơn ra chiều suy tư rồi dặn dò cô: - Chạy xe chậm chậm một chút. 

Sở Nguyệt Ninh cười tít cả mắt, vừa đạp xe vừa quay đầu lại đáp:

- Cháu biết rồi ạ. 

Ánh nắng chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cô gái trẻ, áo phông in hình hoạt hình thủy thủ Popeye đóng trong chiếc quần dài màu xám thoải mái, tất trắng phối với giày thể thao giẫm lên bàn đạp, bà A Sơn nhìn theo chiếc xe hàng biến mất trong con hẻm rồi cảm thán:

- Con nhỏ nó đẹp còn hơn cả người mẫu trên poster. Ngoại hình của Ninh Ninh mà không đi thi Hoa hậu Hồng Kông của TVB thì đáng tiếc quá. 

Cảm thán xong, bà A Sơn với xách cái giỏ đi đến khu chung cư, cuối cùng bà cụ cũng kiếm được tòa nhà nào, già cả mắt mờ bỗng nhiên như tìm thấy một tia sáng, bà cụ bèn lần mò đi qua. Trong bụi cỏ bên cạnh tòa nhà có một bà cụ búi tóc cao đang quỳ rạp trên mặt đất cúng thổ địa.  

Bà cụ Lý bày ra ba đống trái cây trước mặt, quỳ trên mặt đất và chắp tay trước ngực. Quầng mắt thâm sì, gương mặt toàn là nếp nhăn trông rất hốc hác đến nói chuyện cũng chẳng có sức mà nói.  

- Thổ địa ơi, đúng là tui muốn có người bầu bạn, đúng là tui muốn xem mắt thật, nhưng mà… Dù sao đối tượng cũng phải là người sống chứ. Đúng không? Toàn là người đã khuất, vậy có quá đáng không chứ?

Bà cụ Lý chán chả buồn nói:

- Người tối qua tui đi xem mắt lại là chú ba của tui, ổng mới bị xe đụng chết vào ba ngày trước. Haiz, tui với ổng là bà con mà, sao có thể loạn luân với người đã khuất được. Cầu xin ông đó thổ địa, phù hộ cho tui đừng nằm mơ thấy ác mộng nữa. 

- Hồng Mai? - Bà A Sơn nhanh chân bước tới, ngạc nhiên kéo bà cụ Lý lên: - Sao bà lại ở đây cúng thổ địa vậy?

Bà cụ Lý bị kéo dậy mà vẫn còn ngơ ngác, thấy là bà A Sơn, đôi tay lạnh ngắt vội vàng túm lấy bà cụ A Sơn, không ngừng run rẩy:

- Sơn Hoa ơi, tui sợ quá. Sợ lắm! 

- Bình tĩnh, từ từ nói coi! - Bà cụ A Sơn dìu bà cụ Lý qua bậc đá cạnh bụi cỏ ngồi xuống, hỏi: - Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Bà cụ Lý khổ không kể xiết, nói:

- Đêm nào tui cũng nằm mơ thấy tui đi coi mắt. 

- Gì? - Sắc mặt bà A Sơn trở nên nghiêm trọng, nói: - Bà cũng sống một mình mà, có điềm tốt chăng? 

- Tốt bà nội tui chứ tốt. Trời đất mẹ ơi, toàn là mấy ông già đã chết. Người từng đi chầu Diêm Vương lại đi coi mắt với tui! Mấy ổng muốn lấy tui cũng không muốn gả đâu. - Bà cụ Lý bị giày vò người gầy đi trông thấy, nói: - Làm hại không có đêm nào tui dám đi ngủ.  

Toàn là những người sống một bó tuổi, bà A Sơn chẳng còn mấy người bạn thân trên đời, thấy mặt mày bà cụ Lý tiều tụy cũng đau lòng lắm, bèn nghĩ cách giúp đỡ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play