Sở Nguyệt Ninh đậu xe bán hàng bên dưới chung cư, rồi mở cửa ra thay giày. Cửa phòng vệ sinh hé ra, Sở Di khom người dựa sát vào tường ngó nghiêng, mái tóc xõa tung che khuất gương mặt, nheo đôi mắt lại nói một câu tiếng Quảng Đông mà trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng.

- Sao chị mình về muộn vậy?

Sở Nguyệt Ninh quơ túi thịt, hỏi:

- Em xem đây là gì nè?  

Sở Di ré lên một tiếng. Sau đó là một loạt tiếng nước máy xối xả, cửa phòng vệ sinh lại được mở ra lần nữa. Vạt áo ngủ trước của Sở Di bị nước xối ướt một mảng to bởi vì cô bé hấp tấp, đôi mắt hạnh của cô bé lấp lánh niềm hưng phấn, hay tai đan vào nhau rồi chống lên cằm, hỏi:

- Chi mua thịt thật á?

- A a a! Em muốn ăn thịt xào ớt. 

Món Quảng Đông ở Hương Cảng khá nhạt miệng, Sở Di là người Tương Thành, thích cay và đậm vị, cho nên ăn mãi mà chưa quen. 

- Hu hu hu… Chị ơi, chị tốt quá à. Tiền thuê nhà không trả nổi, mà chúng ta vẫn có thịt để ăn. 

- Bảo bảo không trả nổi tiền thuê nhà? - Sở Nguyệt Ninh đưa thịt qua rồi ghẹo: - Vui vẻ như vậy chắc không ngại tự mình nấu đâu nhỉ?

Sở Di nước mắt lưng tròng, bĩu môi: - Chị…

- Dù sao cũng bận rộn cả một ngày rồi.

Sở Nguyệt Ninh mới nói một câu, mà Sở Di đã lập tức chạy vào phòng bếp không chút do dự. Viền váy ngủ vẽ một vòng cung ở giữa không trung như gợn sóng, cô bé vội vàng bỏ lại một câu:

- Chờ em 10 phút. 

Cửa phòng bếp đóng lại, bên trong nhanh chóng có tiếng nồi niêu xoong chảo. 

Sở Nguyệt Ninh không nhìn theo nữa, đặt đồ mua về lên bàn bát tiên, chiếc bàn gỗ sơn màu đỏ đã tróc muốn hết lớp sơn rồi, vừa đặt đồ lên là bốn cái chân bàn cũng rung lên theo. Cô đẩy chiếc bàn gỗ sát vào vách tường, một tiếng “cạch" rất nhỏ vang lên - bụi từ mấy cái lỗ trên mặt tường rào rạt rơi xuống. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sở Nguyệt Ninh đưa tay ra phủi bụi. Tiền thuê nhà 1.500 đô mà tổng diện tích căn hộ chưa đến 12 mét vuông, căn phòng chỉ có một chiếc cửa kính nho nhỏ, chỉ có thể thông gió bằng một mình nó, những ngày nắng nóng vừa oi bức vừa ẩm thấp. Phòng ngủ của cô ở kiếp trước còn to hơn cả căn hộ này. 

Sở Nguyệt Ninh thở dài hết sức tiếc nuối:

- Phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt! 

Nói đoạn, cô đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ gỗ duy nhất trong nhà, cô kê chiếc ghế đẩu gỗ rồi bước lên tìm kiếm trong mớ hành lý mang từ Tương Thành đến. Nào ngờ lục lọi cả buổi mà không thấy tăm hơi của tờ giấy nợ đâu. Năng lượng của cô đã dồn hết vào vụ phá trận phong thủy kia, công đức vừa mới tích góp phải để dành duy trì khách hàng. Chứ không cô cũng bấm tay tính toán cho rồi. 

- A Di, có thấy giấy nợ chúng ta mang đến ở đâu không?

Đúng lúc Sở Di bưng đĩa thịt xào ớt xanh thơm phức ra, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, hỏi:

- Trong ngăn tủ không có hả?

- Không có. - Sở Nguyệt Ninh nhẹ nhàng nhảy xuống chiếc ghế gỗ, sợ sẽ đánh thức người ở tầng dưới, cô bèn khẽ khàng kéo chiếc ghế gỗ về cạnh bàn bát tiên. Dù sao cũng chưa cần gấp, nên cô không tìm kiếm nữa. 

Sở Di đặt thức ăn lên bàn bát tiên, đưa bát cơm trắng qua rồi thắc mắc hỏi:

- Sao tự nhiên lại muốn tìm giấy nợ?

Sở Nguyệt Ninh kể lại chuyện hai mẹ con nhà họ Phương không chịu trả tiền. Sở Di nổi giận đùng đùng, cô bé cắn đôi đũa nói:

- Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng ông ta mượn ông ngoại 7.000 nhân dân tệ mà. 

- Em có buồn vì chị từ chối căn nhà ở quận Đông không? Chắc phải hơn cả trăm mét vuông đó, so với nơi chúng ta đang ở hiện tại thì quận Đông thật sự rất giống biệt thự cao cấp. 

Suy cho cùng, nếu cho hai chị em cô căn nhà ở quận Đông thì Sở Di cũng có phần. Sở Di có quyền được biết.

- Em không thèm đâu. - Sở Di vùi đầu lùa cơm, nhăn mặt nhíu mày bày ra vẻ mặt như muốn nôn mửa: - Ai mà thèm căn phòng tồi tàn của họ cơ chứ. 

- Đúng vậy. 

Sở Nguyệt Ninh sực nhớ ra đôi giày da để ở lối vào nhà lúc nãy, nói:

- Giày da của em hả họng rồi hả? Rảnh thì đi mua một đôi mới đi.

Trường học ở Hương Cảng thống nhất đi vớ trắng và giày da. Sở Di chỉ có một đôi, đã vậy còn hỏng mất rồi. 

- Khỏi đâu! - Sở Di hoàn toàn không hề để ý, nói: - Em dùng keo dán lại là được rồi. 

Sở Nguyệt sửng sốt, nói:

- Chị thấy trên giày da đã có dấu keo rồi mà. 

- Không sao thật mà, mỗi ngày mỗi dán, một đôi cũng mấy trăm đô, bỏ thì tiếc quá. 

Sở Nguyệt Ninh vẫn quyết định khi có thời gian sẽ đi mua một đôi, nên không rối rắm thêm nữa. Hai chị em cơm nước xong, Sở Di dọn bàn và đi rửa chén. Sở Nguyệt Ninh lấy quần áo trong tủ quần áo ra rồi đi vào toilet để tắm, cô vặn vòi sen, bọt nước phun xuống, rào. Cô duỗi tay lau đi hơi nước trên mặt kính thủy tinh, khi nhìn thấy hình dáng trong gương thì rất bất ngờ.

Cô gái trong gương sở hữu làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, tóc dài tới eo, kế bên chiếc mũi có một nốt ruồi màu đen khiến cô vẻ hơi lạnh nhạt. Ngoại trừ làn da hơi khô, ngoại hình này lại y hệt ngoại hình của cô ở kiếp trước. 

Sở Nguyệt Ninh không nhìn nữa, hơi nước lại đọng lên mặt kính, cô lấy chai dầu gội đã nhẹ tênh từ đời kiếp nào trên bồn rửa tay qua, cố gắng ép ra chút xíu chất lỏng và nhanh chóng gội đầu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play