(*Hình ảnh: khu chung cư Montane Mansion, một hình thức căn hộ chia nhỏ ở những đô thị đất chật người Đông như Hồng Kông.)

- Thì chuyện công ty của Daddy con đó. - Điền Ngọc Nga day nhẹ huyệt Thái Dương bằng đôi bàn tay được sơn cẩn thận, nói: - Dạo này công ty gặp chút vấn đề, mất đi không ít hợp đồng. Phong thủy không ổn, Daddy của con đang mệt mỏi lắm.   

Từ lúc bắt đầu làm ăn buôn bán, Phương Kinh Quốc cực kỳ mê tín. Điền Ngọc Nga muốn làm ông ta vui vẻ, quyết định đến Vượng Giác mời một đại sư phong thủy rất có tiếng. 

Phương Giai Giai nghĩ đến tấm biển ở quầy chè, vùi vào lòng mẹ rồi bất an hỏi:

- Hình như Sở Nguyệt Ninh cũng biết xem phong thủy thì phải?

- Phong thủy? - Điền Ngọc Nga hoàn toàn không tin Sở Nguyệt Ninh có khả năng đó, khịt mũi nói: - Không thế nào. 

- Có vị đại sư phong thủy nào ở Hương Cảng là không xuất thân từ gia tộc có truyền thống lâu đời đâu? Sở Nguyệt Ninh chẳng qua chỉ là bọn giang hồ bịp bợm treo biển để kiếm tiền thôi. 

Sở Nguyệt Ninh hơi bực bội vì bị quấy rối, rất nhiều quầy hàng đã dọn hàng xong, cô xếp chiếc bàn gỗ lại để xuống dưới xe, đạp xe đi về phía đường Hoàng tử Edward ở quận Cửu Long Thành. Hương Cảng về đêm càng lung linh hơn, toàn bộ bảng hiệu đèn nê-ông được thắp sáng làm người ta có cảm giác như lạc vào thế giới Punk ở tương lai. Gió đêm thoảng qua, trong không khí còn thoang thoảng vị nước biển từ bên cảng Victoria.

Sở Nguyệt Ninh khom người băng qua hàng quán san sát và dày đặc. Đèn đỏ sáng lên, cô đạp phanh lại, chống một chân xuống đất. Gió thổi tung một sợi tóc của cô, cô đưa tay vuốt ra sau, lâm vào trầm tư:

- Rốt cuộc giấy nợ giấu ở chỗ nào nhỉ? 

Không sai, Phương Kinh Quốc có viết giấy nợ. 

Vào những năm 1970 vẫn còn khái niệm “hộ chục ngàn tệ", 7.000 nhân dân tệ là một khoản tiền rất lớn ở Tương Thành. Nhà họ Sở lo lắng Phương Kinh Quốc xằng bậy ở ngoài, muốn đảm bảo cho con gái nên hai bên có viết giấy nợ. 

Lúc tới Hương Cảng, hai chị em còn cố ý tìm giấy nợ để mang theo. Sở Nguyệt Ninh quyết định khi về căn hộ chia nhỏ sẽ hỏi Sở Di kỹ lại. Một đôi giày mà Phương Giai Giang mang cũng mấy ngàn đô la Hồng Kông, hành động của Điền Ngọc Nga rõ ràng là không muốn trả tiền. Cô phải tìm cho ra giấy nợ, để nhà họ Phương á khẩu không chối được nữa.

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Đèn đuốc ngoài đường sáng trưng, Sở Nguyệt Ninh đậu xe hàng ngoài cửa, vừa mới bước xuống bậc thang dẫn vào một lối đi nhỏ cô lập tức bị tiếng Quảng Đông phức tạp bủa vây.

- 6 ĐÔ BA MỚ RAU TƯƠI, MẠI DÔ?

- TÔM MỚI VỚT ĐÊ, XẢ HÀNG LỖ VỐN MAI DẸP TIỆM ĐÊ!

- NGƯỜI ĐẸP, GHÉ VÔ XEM ĐI?

Nhóm chị em bạn hàng ra sức rao to để bán được hàng. Sở Nguyệt Ninh tìm một sạp bán thịt heo mua 2 cân thịt heo trước, rồi mới đến tiệm tạp hoá. 

Bên ngoài cửa hàng nhỏ để mấy bao gạo, lần lượt là: đậu đỏ, đậu xanh và bột báng. Sở Nguyệt Ninh hốt một nắm bột báng lên, hỏi:

- Ông chủ, cân dùm tôi 5 cân bột báng. 

5 cân bột báng đủ dùng vài ngày, phòng ở khu chung cư nghèo đã có diện tích nhỏ, phòng bếp càng chật hẹp hơn, không nên tích trữ quá nhiều đồ đạc mà cứ mua đủ dùng thôi. 

Ông chủ đang chơi điện tử bên trong, lên tiếng đáp lại: 

- Có ngay!

Nói xong ông ấy mới lưu luyến đặt máy chơi game xuống rồi bước ra đóng gói bột báng và nhân tiện đề cử mặt hàng mới của tiệm mình:

- Tuyết yến Mi-an-ma, bà chủ muốn mua một ít về nấu thử không?

- Tuyết yến? - Hai mắt Sở Nguyệt Ninh sáng lên, cảm thấy hứng thú. 

Ông chủ vừa cân bột báng vừa lấy tuyết yến trong tiệm ra cho Sở Nguyệt Ninh xem hàng. 

- Thật, tuyết yến tự nhiên trắng tươi rất là xịn luôn. 

Sở Nguyệt Ninh nhận lấy xem thử, đúng là không tệ.

Tuyết yến có nguồn gốc từ nhựa ở thân cây Pingpo, tương tự nhựa đào. Tại Myanmar, tuyết yến đã được ăn từ ngàn năm trước, ở thời cổ đại chỉ dùng để tiến cống, sau này cũng có rất nhiều phái đẹp ăn tuyết yến để dưỡng nhan. Trong tương lai sẽ có rất nhiều món chè mới làm bằng tuyết yến, ngon cực. Vừa nghe đến thôi là cô đã tưởng tượng ra được cách làm của vài món ăn rồi.

- Cân cho tôi một ít về nấu thử xem. 

Sở Nguyệt Ninh vui vẻ quyết định tìm tòi sáng tạo ra món ăn mới, bán không được thì để lại mình ăn. 

- Cân luôn cho tôi nhựa đào, đậu xanh, đậu đỏ, mỗi loại 10 cân. 

Sở Nguyệt Ninh mua sắm xong mới đẩy xe hàng ra đường, đi chưa được bao xa đã thấy rất nhiều cảnh sát mặc đồng phục ngành căng dải dây màu vàng trong một con hẻm. Bên cạnh là bác lao công khom lưng sợ hãi tới độ cả người run lên, nhanh chóng được một cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát dìu đi. Không ít người dân sống ở gần đó xì xầm bàn tán. 

- Đệch mợ, lại có án mạng xảy ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play