Điền Ngọc Nga nhìn gương mặt xinh đẹp của Sở Nguyệt Ninh, giấu đi lòng căm hận. Vợ cả thì sao? Chết sớm không có số hưởng phước, vất vả sinh ra con gái cũng phải gọi bà ta là mẹ ha? 

Lúc hai món hàng lỗ vốn này mới đến đậy, bà ta đã muốn sửa cách xưng hô cho hai đứa nó  rồi, ai có mà dè hai chị em nó lại cứng đầu cứng cổ quá, cả gan xoay người đi khỏi cửa lớn của nhà họ Phương. Đi một cái là cả năm luôn. 

Bây giờ bà ta bằng lòng đưa ra điều kiện, đồ ngu cũng biết nên chọn thế nào. Bà ta đang đợi Sở Nguyệt Ninh chịu thua, trong một khoảnh khắc, bà ta không nghe thấy tiếng gọi “mẹ", mà chỉ có một tiếng cười khinh miệt. 

Nụ cười của Điền Ngọc Nga sượng trân. 

- Quận Đông cơ đấy?

Sở Nguyệt Ninh cảm thấy chắc chắn bà ta bị khùng rồi. Kiếp trước cô từng tìm hiểu rất nhiều về tình hình bất động sản ở Hương Cảng, một nơi tàn tạ như quận Đông mà đã muốn cô nhận giặc làm mẹ rồi ư?

Nằm mơ hay gì?

- Còn không được quận Trung Tây nữa mà còn không biết xấu hổ muốn làm mẹ tôi? Chưa hết, mẹ tôi qua đời rồi, bà muốn làm mẹ tôi sao không tới địa phủ bàn bạc với mẹ tôi trước đi.  

Quận Trung Tây là “khu nhà giàu" ở đất Hương Cảng, cũng là khu vực trung tâm Hồng Kông. Giá một căn nhà bình thường cũng lên đến hàng chục triệu đô. So sánh với quận Trung Tây đúng là một trời một vực.  

Phương Giai Giai trợn tròn hai mắt, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười:

- Mày bị khùng hả? Nhà ở quận Trung Tây là nhà của Daddy, là tài sản sau này để lại cho anh hai. Mày là cái thá gì mà dám xòe tay xin vậy? Cho mày căn nhà ở quận Đông là tốt lắm rồi! 

- Tài sản của anh hai cô hả? Tính ra lúc Phương Kinh Quốc phát tài, vốn khởi nghiệp của ổng là 7.000 nhân dân tệ mà nhà họ Sở cho đấy. - Sở Nguyệt Ninh không hề tức giận, xòe tay ra tính toán chi tiết với họ: - Nếu mà tính như vậy thì tài sản của nhà họ Phương còn không phải là của nhà họ Sở sao? Suy cho cùng không có 7.000 nhân dân tệ đó thì ông ta làm sao phất lên được. Tôi chỉ muốn một căn nhà ở quận Trung Tây thôi, vậy mà cũng tiếc hả?  

Điền Ngọc Nga nhìn Sở Nguyệt Ninh, nói:

- Dì biết là con hận dì. Nhưng mà con hãy suy nghĩ kỹ đi, lúc dì và ba con lâm vào cảnh khốn cùng thì mẹ con ở chỗ nào? Lúc dì và ba con bán bánh bao ở Hương Cảng thì mẹ con ở chỗ nào? Nhà ở quận Đông cũng có giá cả triệu đô, con nên biết hài lòng đi. 

Sở Nguyệt Ninh càng nghe càng bực mình, mẹ của cố chủ bị lừa gạt ở lại trong nước, vừa phải nuôi dưỡng hai đứa con gái nhỏ dại, vừa phải chăm sóc người già của hai gia đình. Cha mẹ Phương Kinh Quốc có tuổi, mẹ đổ bô chùi đít không hề oán trách một câu. Bây giờ lại bị “con giáp thứ 13” này chất vấn lúc bả tằng tịu với chồng người ta thì vợ cả ở cái xó nào?  

Sở Nguyệt Ninh xoay người xách thùng nước dơ nhỏ hất ra đất. 

Phương Giai Giai hét toáng lên:

- Mày bị đui hả? Hất trúng giày tao rồi này, bày có biết một đôi Valentino của tao đắt cỡ nào không?

- Cô nên nói lại cho đúng, tôi đang dọn hàng, cô đứng chắn ở đằng trước không chịu đi, rốt cuộc là cô không có chân hay là không có mắt vậy? - Sở Nguyệt Ninh đặt thùng xuống, hả hê mỉm cười: - Đi thong thả, không tiễn! Đừng có ép tôi lấy thùng phân dội nha!

Phương Giai Giai thấy Sở Nguyệt Ninh xoay người lại, sợ cô sẽ bưng nước tiểu ra dội thật bèn kéo Điền Ngọc Nga đi. Trước khi rời đi, cô ả còn nhìn tấm biển hiệu và bật cười trào phúng:

- Coi bói, xem phong thủy nữa? Đúng là nực cười, nhà mấy triệu đô không cần, lại ở đây làm thứ lừa đảo, mặc xác mày!   

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sau khi đi xa, Phương Giai Giai mới càm ràm:

- Mommy, đã bảo là đứng để ý tới tụi nó nữa, mẹ lại đòi cho tụi nó căn nhà ở quận Đông, rồi con làm sao? Nên để tụi nó ở ngoài tự sinh tự diệt đi! 

- Con đó… - Điền Ngọc Nga nhìn cô con gái đơn thuần của mình, bất lực nói: - Sở Di gọi điện tới nhà luôn rồi, Daddy biết mẹ tới đây xử lý rồi mới yên tâm. Cho dù mẹ không tới tìm tụi nó, tới lúc Daddy của con ra mặt, thấy hai chị em nó thảm quá, lỡ như mềm lòng chia cho hai chị em nó một nửa tài sản thì sao. 

- Tụi nó nhận căn nhà ở quận Đông thì càng tốt, như vậy mẹ sẽ dễ ăn nói với Daddy của con mà tụi nó cũng không lấy được phần tài sản nào của ba anh em con.

Cuối cùng Phương Giai Giai cũng hiểu được hy sinh thầm lặng của Điền Ngọc Nga, tâm trạng nát bét vì bị hất nước bẩn lên giày bỗng chốc tan biến. Cô ả hả hê trên nỗi đau khổ của người khác: 

- Bây giờ Sở Nguyệt Ninh không cần căn nhà ở quận Đông mà thái độ còn rất kém, về nhà con phải nói với Daddy mới được. 

- Đúng vậy, cuối cùng Giai Giai cũng trưởng thành và hiểu chuyện rồi. - Điền Ngọc Nga vuốt mái tóc ngắn của Phương Giai Giai, thay thế vẻ mạnh mẽ bằng một nụ cười hiền hòa. 

Hai mẹ con lên chiếc xe riêng đang đỗ ở cổng chào.   

Phương Giai tò mò hỏi:

- Mommy, muộn vậy rồi mà chúng ta còn phải đi đâu nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play