Dường như hắn véo nhẹ nhàng, nhưng Tang Kiều cảm thấy đau, và không cần suy nghĩ về điều đó, hắn giơ tay lên và tát tay hắn ra khỏi mặt và nói: "Đừng chạm vào ta".

Thẩm Lạc nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, chợt lóe lên, bỗng nhiên ngồi bệt xuống đất, khẽ rít gào, ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ sương mù, thấp giọng quát lên: "Tô sư huynh" 

Mọi thứ quá nhanh, Tang Kiều không kịp phản ứng, chỉ nhìn Tô Chước nhẹ nhàng đỡ Thẩm Lạc dậy, vẻ mặt không hài lòng nói: " Tang Kiều, ngươi tốt nhất nên tự ý thức một chút." "

Hiển nhiên hắn không làm gì cả, Tang Kiều tức giận đứng dậy khỏi mặt đất : “Tô Chước, ngươi bị mù à, ngươi không thấy y chạm vào ta trước sao?”

Tô Chước đang định nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Lạc nhẹ nhàng ngăn lại, cô lắc đầu nói: " Tô sư huynh, huynh đừng tức giận, ta không sao, chỉ là  không ổn định bản thân trước khi ngã xuống." 

Nhìn Tang Kiều, Tô Chước rốt cuộc cũng không nói gì thêm.

Một lúc sau, Thẩm Lạc nhẹ giọng nói: “Hiếm thấy nhân ngư, muội rất thích, Tô sư huynh có thể đưa cho Lạc Lạc  không?”

"Tại sao? Ta không phải là thứ ngươi muốn là được". Trước khi Tô Chước kịp lên tiếng, Tang Kiều đã lớn tiếng nói.

Nhưng Thẩm Lạc nhẹ nhàng phớt lờ hắn, chỉ nhìn Tô Chước với ánh mắt đáng thương.

Sau khi do dự một lát, Tô Chước chậm rãi gật đầu trong ánh mắt mong đợi của Thẩm Lạc.

Sắc mặt Thẩm Lạc lập tức có chút vòng cung, vui vẻ nói: "Cảm ơn Tô sư huynh, huynh là tốt nhất, ta sẽ đối xử nhẹ nhàng với y".

Bên kia, ánh mắt Tang Kiều dần dần mờ đi, một cơn lạnh lan tỏa từ đáy lòng đến toàn thân, tay chân có chút cứng đờ vì lạnh.

"Tuy nhiên, muội sợ rằng tiểu nhân ngư sẽ không đi theo muội một cách nhẹ nhàng". Thẩm Lạc lại nhẹ nhàng lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Một sợi dây thừng bay ra khỏi tay áo của Tô Chước, một đầu tự động quấn hai cổ tay của Tang Kiều lại với nhau, sau đó Tô Chước đưa đầu còn lại nhẹ nhàng đưa cho Thẩm Lạc.

“Lôi đi thôi. ”

Tang Kiều đột nhiên muốn cười, cậu cũng bị một người như chó dẫn dắt.

Cậu buồn bực nhưng không muốn khóc trước mặt Thẩm Lạc vì thế cố kìm nước mắt, đi tới trước mặt Tô Chước từng bước một nhìn hắn.

"Ngươi thật sự muốn đưa ta ho y?" Cậu giơ tay lên trước mặt Tô Chước, “Ngươi có cần phải sỉ nhục ta như thế này không?”

Ánh mắt Tô Chước khẽ lóe lên, hắn quay đầu sang một bên tránh ánh mắt của Tang Kiều, sau đó cởi áo khoác ra che cho cậu, nhưng lời này lại nhẹ nhàng nói với Thẩm Lạc.

“Tiểu nhân ngư không thể rời khỏi nước, muội hãy chăm sóc nó. ”

Tang Kiều chợt hiểu ra, nhưng hắn chỉ nuôi mình như một con thú cưng, cho cậu một ít nước và thức ăn, và ai nuôi cũng vậy.

Cậu tự mình đi ra ngoài, đi ngang qua Thẩm Lạc, hơi chậm lại, lớn tiếng nói: “Đi, ngươi không muốn hỗ trợ ta sao?”

Thẩm Lạc phản ứng nhẹ nhàng, chào hỏi Tô Chước, rồi dùng dây thừng chạy ra đuổi theo Tang Kiều.

Có một con đường rải sỏi dài ở giữa rừng đào, và Tang Kiều đã thận trọng nhích vài lần khi cậu đến, nhưng khi cậu rời đi, cậu sải bước ra ngoài.

Lòng bàn chân cậu đau khi những viên đá đâm vào, nhưng cậu không phản ứng gì cả, và cậu đã quen với cơn đau.

Tô Chước nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé đang dần dần dời đi, không biết vì lý do gì, khi tiểu nhân ngư vừa rồi nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, ngực dường như có chút ngột ngạt.

Nhưng vị nhân ngư này vốn là người dẫn thuốc cho tiểu sư muội, làm sao có thể thương hại hắn?

————

Cậu mới đến ngày hôm qua, và hôm nay là lần thứ hai cậu bị theo dõi suốt chặng đường, nhưng lần này Tang Kiều không đỏ mặt, và để người khác nhìn cậu một cách hào phóng.

Heh, cậu chỉ là một con vật cưng.

Từ đỉnh Ngọc Lệ cho đến đỉnh Ngọc Quang, Tang Kiều không thể không ngạc nhiên trước ngày càng nhiều mã não pha lê, kho báu quý hiếm.

Ngay cả nhà của Tô Chước ở Ngọc Lệ Đỉnh cũng chỉ là lan can gỗ, Tang Kiều vốn tưởng rằng đó là dáng vẻ của xương gió tiên, nhưng nhà nào ở Dư Cường Phong đều là ngói tráng men, gạch đá trên mặt đất đều là viền ngọc.

Tang Kiều không khỏi thốt lên, đây là ngọn núi tiên, cậu đã nhìn thấy rất nhiều trong phim từ khi còn nhỏ, và cậu chưa bao giờ thấy một khung cảnh lộng lẫy như vậy.

"003, tại sao lại có khoảng cách  lớn giữa hai đỉnh núi như vậy?", Tang Kiều nói.

[Chủ nhân, ngọn núi Dư Cường này được chia làm bốn đỉnh, đó là Vũ Cường, Ngọc Tiên, Dư Diêu và Ngọc Lệ, người trên núi sống bằng cách khuất phục quỷ và diệt quỷ, đỉnh Dư Cường này là người đứng đầu bốn đỉnh, tự nhiên có rất nhiều người giàu có đến mời, đỉnh Ngọc Lệ là điểm cuối, còn có ít đệ tử, duy trì chi phí hàng ngày cũng không dễ dàng]. 003 giải thích.

“Thật đáng thương, chẳng trách Thẩm Lạc không thể không xem thường Tô Chước. ”

Tang Kiều đột nhiên có tâm trạng tốt hơn.

Tô Chước nghèo như vậy, có lẽ không đủ khả năng nuôi sống cậu.

Nghĩ đến đây, Tang Kiều bất giác bị Thẩm Lạc  đưa xuống một cái ao nhỏ, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Lạc đã đẩy cậu xuống nước.

"Đổ cho hắn một giỏ cá sống vào đó, đừng để chết đói." Nhìn tiên cá nhỏ biến mất trên mặt nước, Thẩm Lạc vỗ nhẹ tay, ra lệnh, sau đó quay đầu rời đi.

 

______________

Mình có sửa một chút để đọc đỡ cấn cấn, hiện tại đã có tới chương 23 rồi, nhưng càng xem về sau càng thấy lệch khỏi gu truyện sao sao ấy:v

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play