[Tô Chước, một trong những người thuộc phái Ngọc Quang Sơn Ngọc Lý Phong chi chủ, vì người trong lòng tìm thuốc dẫn đến đây, trong văn bản gốc chính là hắn tìm súp ngầm cá, chữa lành bệnh tim của nữ chủ, thành tựu nữ chủ và nam chủ kết thúc đẹp đẽ] .
Biết hắn không xem cốt truyện, 003 chủ động giải thích.
" Súp ướp sao ? " Vừa mới còn có chút tim đập nhanh hơn, Tang Kiều ý thức lùi về phía sau co lại
“Hắn dùng ta nấu súp, kết quả người trong lòng cùng người khác ở bên nhau ư ? ”
[Uh, yeah].
Tang Kiều không biết là nên thương hại hắn hay thương hại chính mình, pháo hôi gặp nam phụ, bi kịch gặp bi kịch.
"Không tệ, còn sống . " Tô Chước nhìn con cá này tỉnh dậy hơi thở nhẹ nhõm, may mắn chuyến này không có thành công cốc.
Tang Kiều gật đầu không dám nói gì, giơ tay lặng lẽ sờ má mình.
Nóng nóng, đau đớn, có lẽ sưng.
Khuôn mặt Tang Kiều vốn đã nhỏ bé, lúc này một dấu năm ngón tay gần như chiếm lấy khuôn mặt rộng lớn của hắn, đại khái là thật sự đau, đôi mắt tròn của hắn ướt đẫm như có nước mắt, toàn bộ dáng vẻ là một con cá đáng thương.
Tô Chước vốn lạnh lùng tâm hồn không biết tại sao, bỗng nhiên trong lòng mềm mại, có chút hối hận vừa mới nãy chính mình hạ tay nặng.
Giọng của Tô Chước hiếm có mang theo vài phần dịu dàng, sờ mặt con cá này, giơ tay vuốt lên má của hắn, "Xin lỗi, ta không nên đánh ngươi. "
Bị sự chân thành trong ánh mắt của hắn làm giật mình, Tang Kiều một cái không phòng thủ liền để lòng bàn tay ấm áp của hắn vuốt lên má của mình.
"Ừm . "
Tang Kiều nhịn không được thấp ngâm ra tiếng, má dưới ý thức ở dưới tay hắn chà xát, thật sự là quá thoải mái, tựa như là cá gặp nước bình thường, thân thể phảng phất bị một trận mát mẻ bao bọc, chậm rãi chảy vào đáy lòng.
[Mục tiêu tấn công đã đúng chỗ, sờ tay nhỏ một phút đồng hồ không cần ngâm trong nước, hôn miệng nhỏ một giờ không cần ngâm trong nước, ngủ một lần có thể cả ngày không cần ngâm trong nước, thân hiểu một chút ~ ?] Tiếng 003 vang lên đúng lúc.
"Nhưng hắn muốn lấy ta làm súp hầm a. " Tang Kiều có chút đấu tranh trong lòng.
Thấy Tiểu Nhân Ngư vẫn nhìn chằm mình không nói gì, Tô Chước cho rằng hắn không thích bị người đụng vào, vì thế rút tay trở lại, nhẹ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói : "Xin lỗi . "
Tô Chước bản thân cũng không thích chạm vào người khác, hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế mà lại chủ động chạm vào một con cá.
Cảm giác chạm ấm áp trên má biến mất, thân thể lại bị ánh nắng nóng bao vây, nước trên đuôi cá bay hơi sạch sẽ, tự động biến thành hai chân mỏng trắng êm dịu.
Tang Kiều không có quần áo trên người, toàn thân trần truồng ngồi trên cát, bị ánh mặt trời hun nóng.
"Nắng nóng . " Trên mông của hắn truyền đến một trận đau nhói, đau đớn hắn nhảy lên, che đậy mông của mình bị cháy đỏ, qua lại một chân nhảy.
Lòng bàn chân cũng rất nóng.
Tô Chước nhìn con cá vừa rồi vẫn còn nửa chết, con cá này lại nhảy sống, lặng lẽ lùi lại một bước.
Con cá này không bị bệnh sao?
Da Tang Kiều đỏ bừng, hơi mất nước, há miệng thở hổn hển.
Hắn nhảy dựng lên, nhảy thẳng vào người Tô Chước, vòng tay qua cổ hắn, hai chân quấn quanh eo hắn, siết chặt Tô Chước giống tư thế vừa mới ôm cây.
Con chim dưới đáy quần vừa trượt trong gió đã dính vào bụng Tô Chước, nhưng may mắn là nó vẫn mềm mại và không hề lúng túng. -))
Tô Chước vô thức ôm người trong tay, đặt hai tay lên hai mông hắn, một lúc sau mới ý thức được vị trí của hắn, đột ngột buông tay ra, mở hai tay không chạm vào Tang Kiều, vẻ mặt có chút không vui nói: "Đi xuống." "
"Ta không xuống, dưới đó nóng lắm". Tang Kiều mím môi, ôm cổ hắn chặt hơn, vì sợ Tô Chước sẽ ném cậu xuống.
"Sư phụ, ngài đã tìm được chưa?" Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh từ xa, chạy tới, thấy dường như trong vòng tay của sư phụ còn có thứ gì đó.
Tô Chước cau mày khi nghe thấy giọng nói, sau đó dùng ống tay áo rộng che người trong tay, nhanh chóng đi sang một bên, cởi áo khoác quấn chặt chàng tiên cá nhỏ, sau đó ôm cậu quay đầu nhìn Tiêu Vũ: "Tìm được rồi." "
Tiêu Vũ tò mò nhìn vào vòng tay hắn, thân thể nhỏ nhắn được sư phụ quấn chặt, bên ngoài chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, có chút nhỏ, nhưng hồng hào dịu dàng cũng rất đáng yêu.
Chỉ có vậy thôi...... Không phải hắn chưa bao giờ thích bị đụng chạm sao?
Thấy người lạ mặt kia nhìn chằm chằm mình, Tang Kiều quay đầu lại vùi mình vào quần áo của Tô Chước, sau khi triệu hồi chân, tóc của Tang Kiều sẽ tự động biến thành tóc đen thẳng bình thường, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy một đám bụi cây màu đen.
Trong vòng tay của Tô Chước, cậu âm thầm tính toán bằng ngón tay, nếu là bảy lần một đêm, sẽ là bảy ngày không ngâm trong nước, sau đó bốn đêm sẽ là một tháng không ngâm, một tháng sẽ là hơn 200 ngày không ngâm.
Ha, làn sóng này là một lợi nhuận chắc chắn!
Hắn ngủ với Tô Chước mấy tháng, sau đó chạy trốn, tìm một chỗ ẩn nấp đến cuối cốt truyện, chẳng lẽ cậu không thể về nhà sao?
Lẳng lặng ngước lên nhìn vẻ mặt của Tô Chước ,dù sao cậu cũng không mất gì cả.
Vì thế cậu vẻ mặt đáng thương, ghé vào tai Tô Chước, đáng thương nói: “Nếu ta không khóc hay gây chuyện, ta sẽ sưởi ấm giường, ngươi có muốn đưa Kiều Kiều về nhà không?”
Nghe thấy giọng nói, Tô Chước hạ mắt xuống, nhìn tiểu nhân ngư trong tay: “Kiều Kiều?”
"Tên tôi là Tang Kiều , ngươi có thể gọi tôi là Kiều Kiều". Tang Kiều tinh tế nói.
"Kiều Kiều". Tô Chước nhẹ nhàng mở môi phun ra hai chữ, sau đó gật đầu: "Lần này ta đến đây đưa ngươi về."
Bệnh tim của tiểu sư muội vẫn cần dùng cá làm thuốc hướng dẫn, đương nhiên Tô Chước sẽ đồng ý đưa hắn trở về.