Khi Tình Dã chạy một hơi đến con hẻm, cô đã nhìn cảnh tượng mà rất lâu sau cũng chẳng thể quên. Thư Hàn giẫm trên đôi bốt cao qua đầu gối, cùng với mái tóc dài tung bay là cát vàng bao quanh cô ta và Hình Võ, như thể cả hai đang đứng trong cơn lốc xoáy không thể ngăn cản vậy.
Cho dù cách xa một đoạn, nhưng Tình Dã vẫn có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt Thư Hàn, cô ta ngẩng đầu nhìn lên Hình Võ, vẻ thê lương hiện lên trên gương mặt trang điểm đậm: “Con mẹ nó, ngày nào tôi cũng sẵn lòng ở giữa một đám đàn ông, tuy Giang Hải Đào phun ra toàn lời hay ý đẹp, nói tôi theo anh ta, nhưng phụ nữ của anh ta chẳng tài nào đến xuể, tôi chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.”
Tình Dã dần dần dừng lại, cơn gió mạnh hất tung mái tóc xoăn buông xõa của cô, bàn chân cô như đang đeo chì, chẳng tài nào bước nổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt lạnh lùng của Thư Hàn. Cô ta vẫn đang cười, nụ cười gượng gạo, rồi lại ngẩng lên nắm lấy gấu áo da của Hình Võ, cố gắng giữ lấy chút sức lực cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Võ tử, tôi vẫn luôn cho rằng mình có thể chờ được ngày đó.”
Từng cơn gió thổi qua bên tai, nhưng Tình Dã lại cảm thấy gió như xuyên vào cơ thể, thổi vào trái tim cô. Đột nhiên cô cảm nhận được sự đau khổ cũng nổi chật vật của người phụ nữ trước mặt, như thể dòng máu đang chảy đầm đìa hiện lên trước mắt cô, đây là nỗi sợ hãi chân thật nhất hiện hữu trong trái tim Thư Hàn, không biết cô ta đã chôn giấu bao nhiêu năm, lúc này đang hoàn toàn bùng nổ giữa bầu trời đầy cát vàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT