Bánh xe chạy qua một hố sâu, nước bùn bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên cả kính xe. Cả người Tình Dã đều bị xóc nảy, cô kéo tai nghe xuống nhìn qua cửa sổ xe đã bị dính bùn lông mày khẽ nhíu lại, mắt nhìn ra hình ảnh bên ngoài qua lớp cửa kính. Đường phố tan hoang, xe điện ba bánh đang kéo một xe tỏi hành tây thét lên, sát vách là sạp bán xiên que chiên, ông chú mặc một chiếc tạp dề bị thủng, bàn tay thì dính đầy than đen, thỉnh thoảng vài con chó dơ bẩn chạy tán loạn khắp nơi trên đường, dây điện bảy tám nhánh nghiêng lệch vặn vẹo, hòm thư được sơn xanh đã bị phai màu hơn một nửa, bên ngoài ngôi nhà tường xi-măng ở phía xa, bảy tám dây phơi đồ mục nát, đan xen nối tiếp nhau vắt ngang loạn cả lên. Mặc dù mưa lớn lúc đầu đã tạnh, nhưng cả thị trấn vẫn để lại một cảm giác mờ mịt như cũ.
Tình Dã bực bội nhìn về phía Tôn Hải đang lái xe: "Chú Tôn, trước khi ba con đi ông ấy không nói gì với chú hết sao?"
Tôn Hải nghe vậy nghiêng đầu nhìn Tình Dã, khẽ thở dài: "Con còn nhỏ, đây không phải là chuyện con cần lo lắng."
Tình Dã siết chặt răng, đè nặng mí mắt nhìn chằm chằm cái nơi bên ngoài cửa sổ cùng mình không hợp một chút nào kia. Từ lúc xuống đường cao tốc, ánh mắt cô liền tràn ngập đề phòng, cái nơi nhỏ xíu này so với thủ đô nơi cô sinh sống mười tám năm quả là một trời một vực, ngoại trừ kiến trúc đường phố bên ngoài thì toàn bộ thị trấn đều mang lại cho cô một cảm giác bẩn thỉu và bụi bặm.
Mãi cho đến khi xe chạy vào trong đường phố cô mới phát hiện vì sao mà mình luôn cảm thấy khó chịu, chính là vì ở đây không có cây, thậm chí một cây lớn che trời cũng không có, ven đường chỉ có mấy cây non cũng đều bị nghiêng ngã xiêu vẹo, căn bản không hề tồn tại một sự "xanh hóa" nào, rác thì được vứt tùy tiện bên đường, mèo hoang thì tụm năm tụm ba gào khóc ở đống rác, những bức tường dù có sập xuống cũng chẳng có ai quan tâm, giống như một thị trấn đã bị thời gian phong ấn ở thế kỷ trước vậy.
Mà cô, sắp tới sẽ phải ở một nơi như thế này, một nơi không thấy được ánh sáng mặt trời.
Năm phút sau, Tôn Hải chậm rãi ngừng xe trên con đường nhỏ, nghi hoặc mà tìm hướng dẫn chỉ đường mấy lần: "Lạ thật, sao cái hướng dẫn cứ chỉ chú đi lòng vòng trên đường này vậy nhỉ?"
Tình Dã cười lạnh nói: "Có gì lạ đâu ạ, bản hướng dẫn có thể chỉ cho chú phát hiện ra cái nơi này đã là kỳ tích rồi đó."
Tôn Hải bất đắc dĩ mà nói: "Thôi, để chú xuống hỏi người ta một chút."
Tôn Hải mở cửa xe chạy đến một cửa hàng nhỏ bên kia đường, Tình Dã cũng dứt khoát mở cửa xe đi xuống, cô còn cảm giác được các hạt cát đang bay trong không khí, bầu trời thì bị bao phủ đầy sương mù. Tình Dã mang một đôi giày da bóng loáng không dính một hạt bụi, cô bước đi trên lề đường quan sát xung quanh, chiếc đầm màu xanh nhạt bị gió phất lên, lộ ra cẳng chân trơn bóng mịn màng, đại khái thì đây chính là một màu sắc duy nhất đươc điểm lên trên con đường bụi bặm này.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh của bóng rổ, Tình Dã đi vài bước về hướng sau xe rồi vươn đầu nhìn đến, là một sân bóng rổ ngoài trời bị rách tả tơi, bên cạnh sân bóng rổ có vài chiếc xe máy đang đậu, đứng ở đó là một đám thanh niên Smart nhuộm những màu tóc khác nhau.
Đám người đó từ phía xa dường như đã chú ý đến Tình Dã, có người còn vẫy tay với cô, Tình Dã thấp giọng mắng: "Ngu ngốc."
Tình Dã thu hồi ánh mắt tiếp tục chờ Tôn Hải, từ sân bóng rổ bên kia lại truyền đến âm thanh xe máy, đám thanh niên Smart lái xe máy hướng cô đi đến, những chiếc bô được cải tiến kêu ong ong nghe không khác gì những chiếc máy kéo. Từ phía xa đã nghe thấy tiếng: "Này, người đẹp!"
Tình Dã xụ mặt ánh mắt sắc bén nhìn bọn hắn chằm chằm, thoáng nhìn có chiếc xe cỡ nhỏ bên trên có dán hình Doraemon lại có thể chở được ba người, nửa mông của cái người mập mạp ngồi ở cuối kia đều để ra cả bên ngoài, thật mẹ nó quá ảo ma!
Khi có vài chiếc xe máy chạy đến trước mặt Tình Dã, tên tóc vàng ngồi ở giữa hăng hái nhìn cô huýt sáo một cái, chiếc xe máy đột nhiên tăng tốc hướng tới cô vọt đến, Tình Dã hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau, kết quả một chân dẫm vào bùn, đôi giày da bóng loáng đã bị lấm lem bùn đất.
Xe máy chạy vượt qua, căn bản không đụng trúng cô, một đám lưu manh giở trò đùa dai cười ha hả, tên Lông Vàng hô lớn: "Người đẹp, giày của cô bẩn rồi kìa."
Tình Dã vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của người con trai lái chiếc xe máy nhỏ, anh ta mặc một bộ quần áo thể thao trắng đen, để đầu đinh, khi anh ta nghiêng đầu đúng lúc có thể thấy tóc mai của anh ta đã cạo một đường, hình dáng rõ nét, ánh mắt hiện vẻ nghiền ngẫm.
Tình Dã đang tức giận đến mức muốn mắng to thì đám lưu manh đã ùn ùn lái xe chạy đi, đến nỗi từ xa cũng còn nghe tiếng bọn họ cười đùa.
......
"Anh, anh Võ, cô bé vừa rồi, hẳn là không phải, không phải là người đình Trát Trát chúng ta đâu nhỉ?" Bàn Hổ ngồi ở cuối lắp bắp hỏi.
Lông Vàng lớn giọng dọa một cái, tiếp lời: "Nơi này của chúng ta trời khô vật hạn thế này, từ khi nào lại sinh một cô gái da thịt non mịn như vậy, không nhìn thấy dừng bên cạnh cô ấy là chiếc xe có biển số ở Bắc Kinh à? Khẳng định là đến đây thăm người thân, em nói đúng không, anh Võ?"
"Tao mẹ nó làm sao biết." Hình Võ không chút để ý mà trả lời, nhân tiện nhìn xuống gương chiếu hậu, thân ảnh màu xanh nhạt ở phía xa kia tựa hồ vẫn còn đang tức muốn hộc máu ném đi chiếc giày dính bùn, anh nhướng mày tăng nhanh tốc độ.
Lông Vàng cười nói: "Đến nhà em ăn lẩu đi, em mới kiếm được mấy bộ phim, đảo quốc, nữ chính còn rất giống với cô bé lúc nãy nữa đó."
Cả đám cười lớn, Lông Vàng vỗ vỗ Hình Võ: "Có đi hay không a?"
"Tùy." Hình Võ chuyển hướng đến nhà Lông Vàng.
......
Tôn Hải vội vàng từ cửa hàng nhỏ đi ra nói với Tình Dã: "Chú hỏi rõ rồi, cách đây không xa lắm, lên xe đi."
Tình Dã vẫn đứng ở bên cạnh xe, nhìn đôi giày bị bẩn, ánh mắt trống rỗng, cơn tức giận đọng trong lòng ngực dâng lên đến cực điểm, trải qua mấy tháng giống như ác mộng này rốt cuộc làm cô có chút mất khống chế, cô chán ghét cái nơi quỷ quái này, chán ghét cái đám Smart vừa rồi kia, cô không muốn ở lại cái nơi tồi tàn này chút nào, một giây cũng không muốn!
Tôn Hải nhận thấy cô có chút khác thường, gọi một tiếng: "Tiểu Dã?"
Tình Dã gắt gao nắm chặt váy ngẩng đầu hùng hổ doạ người nhìn Tôn Hải chằm chằm: "Ba con là một người khôn khéo như vậy, sao có thể không cho chính mình một con đường lui được cơ chứ, chú Tôn chú mau nói cho con biết, ba con rốt cuộc có thể ra ngoài được hay không? Ông ấy chắc chắn đã nói qua với chú rồi đúng không?"
Tôn Hải cúi đầu thở dài nói: "Bây giờ chúng ta có thể không thảo luận vấn đề này được không con? Tiểu Dã, sự việc thật sự rất phức tạp, không phải chuyện con có thể tưởng tượng được, chú cũng muốn cố gắng hết sức để giải quyết, nhưng thật sự đang tồn tại rất nhiều trở ngại, có một số việc không thể cho ra kết quả nhanh như vậy được, con hiểu không?"
"Con không hiểu!" Tình Dã gần như thét lên, mắt cô ửng đỏ gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Hải, tựa như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Các người ngày thường đều một tiếng lại một tiếng giám đốc Tình giám đốc Tình mà kêu ông ấy, nhưng ông ấy chỉ là phó giám đốc, một phó giám đốc mà thôi! Bên trên ông ấy còn có cả hội đồng quản trị, có pháp nhân, đến khi xảy ra chuyện những người đó lại không đứng ra chịu trách nhiệm, dựa vào cái gì mà bắt ông ấy?"
Tôn Hải vội vàng đè lấy tay cô "Con nói nhỏ tiếng chút, loại chuyện như vậy ở nơi nhỏ này truyền đi rất nhanh, con không cần phải lo lắng, cứ nghe theo sắp xếp của ba mẹ con, tạm thời ở chỗ này ổn định cho tốt, vụ án của ông ấy vẫn còn đang điều tra, hoàn toàn không phải không có khả năng xoay chuyển, ba con không phải cá lớn, nhưng chính là mấu chốt, có người muốn lấy thứ gì đó từ trong miệng ba con, cho nên rất có khả năng sẽ ra tay với con, con nhất định phải rời đi, Tình Dã, con phải thật bình tĩnh."
Trong vài giây, gió thổi qua đôi mắt khô khốc của Tình Dã, cô đưa tay xoa xoa, đột nhiên hoảng hốt, thấp giọng nói: "ba mẹ sắp xếp, con còn có mẹ sao?"
Nói xong cô kéo cửa xe ra ngồi vào, Tôn Hải rũ mi nhìn dáng vẻ đột nhiên trầm tĩnh của cô, trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
Ông ấy cũng coi như là người nhìn Tình Dã lớn lên, cô cùng lắm cũng chỉ là một cô gái nhỏ vừa mới thành niên, ba tháng trước vừa mới trải qua việc mẹ ruột vì bệnh mà mất, hiện tại ba lại đột nhiên bị bắt, Tôn Hải không có cách nào tưởng tượng được thế giới của cô đang sụp đổ như thế nào, sắp tới sẽ phải đối mặt với cuộc sống có biết bao khó khăn, nhưng điều duy nhất ông ấy có thể làm, chính là đưa cô ra khỏi trung tâm của cơn bão này, tự tay đem cô giao cho dì nhỏ mới có thể trở về dốc toàn lực đánh cược một phen.
Chặng đường tiếp theo, trong xe rất trầm mặc, Tình Dã tựa lưng vào ghế ngồi nhắm nhắm lại, cô đã không còn muốn lại đi xem đường phố bên ngoài cửa sổ nữa, cả người quanh quẩn hơi thở nặng nề, trong lòng Tôn Hải cũng không chịu nổi.
Thị trấn lớn như vậy, sau khi hỏi đường lái xe vài phút, xe đã tìm được tiệm cắt tóc tại nhà Đảo Huyễn, sau khi Tôn Hải dừng xe lại cũng không lập tức xuống xe, Tình Dã chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tiệm cắt tóc nhỏ mang đậm hơi thở quê hương kia, ở cửa có cột đèn ba màu đỏ trắng xanh không ngừng xoay tròn, mặt tiền không lớn, đứng ở cửa có hai người một nam một nữ đang nói chuyện phiếm, một người đội một bộ tóc hình pháo bông không hợp thời, một người khác ăn mặc quần ống rộng tự cho mình rất thời trang, trên lưng quần còn trang trí giống như dây xích chó, nếu thêm một người nữa thì có thể ngay lập tức debut được rồi, tên là "tẩy, cắt, thổi."
"tẩy, cắt, thổi" là tên mà cư dân mạng của Trung Quốc gọi nhóm HKT bên mình á mọi người.
Tình Dã ngồi ở ghế phụ yên lặng mà nhìn tiệm cắt tóc tại nhà kia, trầm mặc đến cực điểm, Tôn Hải đã suy nghĩ lâu, cũng nhịn không được mở miệng: "Tiểu Dã, tuy lùi vạn bước, nhưng tình hình hiện tại của con cũng không tính là quá tệ, ít nhất so với tiếp tục ở lại Bắc Kinh, ở nơi này sẽ không bị làm phiền, không có bạn học sẽ bởi vì ba con mà nhìn con bằng ánh mắt khác, con cũng có thể chuyên tâm chuẩn bị thi đại học, tương lai phía trước sẽ như thế nào, con đều phải dựa vào chính mình, đúng không?"
Tình Dã không nói lời nào mở cửa xe ra, Tôn Hải xách vali của cô xuống, người trong tiệm cắt tóc nghe thấy tiếng động, còn có ông lão bà lão vươn đầu nhìn xung quanh, đúng lúc này một người phụ nữ từ bên trong lao ra.
emmm... Nói như thế nào nhỉ, ấn tượng đầu tiên mà bà ấy cho Tình Dã thấy, chính là cùng với cái thị trấn nhỏ này thật giống nhau, đều khá là kỳ quái, rõ ràng tuổi tác chừng bốn mươi mấy, mà mắt thì đánh màu xanh lam, tóc thì nhuộm màu đỏ, còn đi đôi giày cao gót năm phân chạy đến, khi bà ấy vừa đến trước mặt cô, sau đó ngừng một chút từ trên xuống dưới nhìn cô đánh giá một phen xác nhận nói: "Con chính là Tình Dã đó sao?"
Tình Dã không nói chuyện, Tôn Hải đứng bên cạnh vội đáp: "Cô là dì nhỏ của Tình Dã, Lý Lam Phương?"
Tình Dã còn chưa kịp nhìn thấy rõ mặt Lý Lam Phương, thế mà bà ấy đột nhiên nhiệt tình mà ôm lấy Tình Dã, mùi nước hoa rẻ tiền ập vào mặt, bà ấy kích động mà nói: "Đã lớn như vậy rồi, lúc con 1 tuổi dì còn đi Bắc Kinh thăm con, con không nhớ dì sao?"
"......" Con cảm ơn dì nha, ai một tuổi là có thể nhớ dì được chứ?
Trên mặt Lý Lam Phương không biết đã đánh bao nhiêu lớp phấn, lúc buông Tình Dã ra cô nhìn qua cửa kính tiệm cắt tóc, thấy bên phải gương mặt có chút trắng, cô vội lau đi, Lý Lam Phương nhiệt tình lôi kéo Tình Dã vào nhà, đi vào tiệm cắt tóc, Tình Dã phát ngốc, không ngờ trong tiệm cắt tóc còn có người bày một bàn mạt chược, mà người này chính là dì nhỏ của cô trong truyền thuyết.
Những người cùng chơi mạt chược sôi nổi đứng lên xem, Lý Lam Phương vô cùng vui vẻ giới thiệu nói: "Đây là cháu gái ngoại của tôi, từ Bắc Kinh tới, xem xem, thật xinh đẹp."
Nhóm người đó tới tấp hùa theo: "Chị hai Lý, cô còn có họ hàng ở thủ đô sao? Sao không nghe cô nói qua bao giờ vậy?"
Lý Lam Phương ưỡn ngực: "Trong nhà làm ăn lớn, lợi hại lắm đấy."
Tình Dã cau mày rút cánh tay ra, chuyện của ba cô hẳn là Lý Lam Phương cũng biết, lại còn ở đây khoe khoang, làm Tình Dã có chút phản cảm.
Tôn Hải đem vali của Tình Dã đi vào, kéo Lý Lam Phương qua một bên, nói rõ với bà ấy vài câu, Tình Dã đứng ở giữa cửa hàng, hai cái người "tẩy, cắt, thổi" ở cửa vừa nãy lúc này đều đi vào, toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên người cô, giống như chưa từng thấy qua một người phụ nữ nào vậy.
Khi chiếc xe máy nhỏ rẽ vào góc đường, Bàn Hổ ngu ngơ chỉ vào: "Ơ? Không, không phải chiếc xe Mercedes – Benz chạy băng băng lúc nãy sao? Như thế nào mà ngừng ở trước nhà anh vậy?"
Hình Võ cũng có chút kinh ngạc, đem chiếc xe máy nhỏ dừng lại nói với Bàn Hổ: "Tao vào xem chút."
......
Tình Dã ánh mắt khẽ liếc, thấy Tôn Hải cầm một xấp tiền để vào tay Lý Lam Phương, Lý Lam Phương làm bộ đẩy đẩy, sau liền nhận lấy, trên mặt cười tươi, Tình Dã không biết Tôn Hải cùng Lý Lam Phương nói gì, liền nghe thấy Lý Lam Phương cứng rắn nói: "Yên tâm yên tâm."
Phía sau mấy người chơi mạt chược chỉ vào Tình Dã thảo luận một cách cực kỳ sôi nổi, trong không khí nồng nặc mùi thuốc nhuộm tóc gây mũi, dưới chân còn dẫm lên một đống tóc của người vừa mới được cắt lúc nãy, Tình Dã nâng mi, đột nhiên một khí nóng trong người dâng lên, cô đã lớn như vậy rồi cũng chưa từng nghe qua mẹ cô còn có một người em gái? Thật mẹ nó họ hàng, họ hàng dùng tiền mà mua được?
Đúng lúc này cửa tiệm cắt tóc đột nhiên bị đẩy ra, Tình Dã quay đầu, vừa lúc chạm phải một đôi mắt sắc bén.