‘Buồn bực’ chưa bao giờ chạy loạn, trong phòng thay đồ có thức ăn cho chó và ổ của nó, thậm chí phần lớn thời gian nó cũng sẽ không đi ra khỏi phòng thay đồ, cho nên khi nó lao ra khỏi sân, Tiêu Kha cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ấy vội vàng đuổi theo, cũng may nó cũng không chạy loạn, chỉ bổ nhào lên người Khương Mộ, nhưng như vậy cũng đủ làm cho Tiêu Kha lo lắng đề phòng.
Cô ấy vội vàng đi tới xách 'Buồn Bực' đi, sau đó liên tục áy náy xin lỗi Khương Mộ và giải thích với cô: “Xin lỗi cô, bình thường nó đều không hành động như vậy. 'Buồn Bực' vốn rất nhút nhát, ngay cả chúng tôi cũng không thể thân thiết với nó, tôi đại diện cửa hàng thật sự xin lỗi cô."
Tuy nhiên, cảm xúc trong lòng Khương Mộ lập tức dâng trào khi 'Buồn Bực' lao về phía cô, trong một lúc lâu cô không nói một lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào 'Buồn Bực' và hỏi: "Nó vẫn luôn được gọi là 'Buồn Bực' phải không? Trước đó nó không có tên nào khác sao?"
Tiêu Kha nói với cô: "Ừm, chúng tôi đều gọi nó là 'Buồn Bực', nhưng tôi đến muộn, năm nay tôi mới đến đây, trước đó nó còn có cái tên nào khác không thì phải hỏi Cố Đào mới biết được."
Khương Mộ quay trở lại quán cà phê, Cố Đào vươn đầu ra hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tiêu Kha vỗ vỗ trái tim mình: "Hay là xích 'Buồn Bực' lại đi, có khi nào ông chủ sẽ giết tôi không? À đúng rồi, cô ấy muốn hỏi anh 'Buồn Bực' còn có cái tên nào khác hay không?"
Cố Đào nhìn Khương Mộ và nói với cô: "Tôi chỉ biết người quản lý cửa hàng đầu tiên của Moon đã đặt tên cho nó là 'Buồn Bực', bởi vì nó thường hay tỏ ra buồn phiền và không thích tiếp xúc với người khác, cho nên sau đó mọi người cũng quen gọi nó là ‘Buồn bực’."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT