Nếu không phải lão Lại ăn mặc quá mức khoa trương thì ông ta và Vạn Thắng Bang trông giống như một cặp anh em sinh đôi thất lạc đã lâu đứng cạnh nhau.
Vạn Thắng Bang có chút không hài lòng khi lão Lại đích thân đưa người tới can thiệp chuyện này, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó lên tiếng: "Anh Lại à, bàn bài có quy củ của bàn bài, sân thi đấu cũng có quy tắc của sân thi đấu, chắc anh cũng biết rất rõ chuyện này.”
Lão Lại cười ha hả nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết mình có một đứa con trai xui xẻo như vậy, về sau còn phải trông cậy vào nó dưỡng lão chăm sóc cho tôi, vậy nên quan hệ giữa hai chúng tôi không thể cứng ngắc mãi được.”
Vạn Thắng Bang vỗ vỗ vai lão Lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trên bàn bài tôi cũng từng cho anh ăn mấy món lớn, chuyện hôm nay, anh nghe tôi nói một câu, anh tuyệt đối đừng nên can thiệp vào, phía sau đều là nhân vật lớn, tôi và anh đều không thể trêu vào.”
Lời này không nói còn tốt, ngay khi vừa nói ra đã trực tiếp đụng tới lòng kiêu ngạo của lão Lại, ông ta không vui mở miệng nói: "Rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào mà lão tử không thể trêu vào chứ? Nhớ năm đó lúc lão tử dẫn anh em san bằng Đồng Cương thì có khi bọn họ còn đang bú sữa mẹ không chừng, là kẻ nào dám tỏ ra mặt nặng mày nhẹ với lão tử?”
Nói xong ông ta liền chuyển chủ đề: "Tuy rằng những anh em của tôi hiện tại không còn lăn lội trong giới và đều đang ‘tỏa sáng’ ở các ngành nghề khác..."
Ông ta chợt vung tay lên, Khương Mộ cũng theo hướng tay của ông ta quay đầu nhìn lại, vị lái xe buýt và xe chở rác kia thì cô còn có thể hiểu được, nhưng còn vị đang lái chiếc xe F0 màu hồng có gắn lông mi kia thì cô hoàn toàn không hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play