Ở Đồng Cương không có nhiều danh lam thắng cảnh, chùa Vụ Ẩn là một trong số ít các địa điểm nổi tiếng ở nơi này, khi xe buýt đi ngang qua lối vào của ngôi chùa, Cận Triều chạm vào vai Khương Mộ, cô quay đầu lại liền nhìn thấy một tòa tháp cao phủ đầy tuyết trắng, phía sau tháp là một ngọn núi mơ hồ ẩn hiện giữa làn sương mù, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những âm thanh trầm thấp truyền đến từ phía xa.
Cô quay lại và hỏi anh: “Đó là âm thanh gì vậy?”
Cận Triều nói với cô: “Tiếng chuông, ngày đầu năm mới sẽ có nhiều người đến chùa rung chuông để cầu phúc.”
Cho đến khi xe buýt rời đi cô vẫn còn có thể nghe thấy tiếng chuông vang vọng, làm cho mọi người cảm thấy yên bình đến lạ.
Khi bọn họ đến bệnh viện thú cưng, trước cửa có treo hai chiếc đèn lồng đỏ và còn có những câu đối Tết vui nhộn, nhưng trong bệnh viện chỉ có một cô gái trẻ đang trực.
Khả năng hồi phục của Tia Chớp còn tốt hơn bọn họ tưởng tượng, có lẽ là do hai ngày qua bọn họ không đến thăm nó nên hôm nay cậu bé tỏ ra rất phấn khích khi được gặp lại họ, nó vui mừng đến nỗi thậm chí còn ngồi dậy cố kéo lê cái chân gãy và chĩa thẳng mũi ra ngoài và còn không ngừng vẫy đuôi, nếu như không phải còn đang ở trong lồng thì chắc hẳn nó sẽ vào lòng Khương Mộ ngay lập tức.
Khương Mộ không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đáng thương của nó nữa, cô quay người kéo kéo ống tay áo Cận Triều rồi nhẹ giọng nói: “Anh ơi, để Tia Chớp ở đây đón năm mới thật tội quá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT