Khương Mộ chơi vui vẻ đến mức cả quần và giày đều ướt đẫm, vừa lên xe cô lập tức cảm thấy run rẩy: "Anh ơi, em lạnh quá, sao hôm nay trời lạnh thế nhỉ?"
Cận Triều mở hệ thống sưởi lên và nói với cô: “Cởi giày ra.”
Khương Mộ ngoan ngoãn cởi đôi giày và tất ướt sũng ra, chân cô lạnh đến mức gần như mất cảm giác, cô không ngừng co rúm lại về phía Cận Triều, Cận Triều nhìn xuống bộ dáng co ro của cô, anh chỉ có thể nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn rồi nói: “Em ngồi yên để anh lái xe.”
Tuyết đọng trong khu dân cư rất dày, ô tô không thể đi vào, Cận Triều chỉ có thể đỗ xe ở bên ngoài, sau đó anh bước xuống xe và đi vòng qua ghế lái phụ, Khương Mộ cầm lấy giày của mình trèo lên lưng Cận Triều, Cận Triều dùng áo khoác quấn đôi chân nhỏ bé của cô đang buông lỏng ở hai bên người anh lại và cõng cô đi vào tòa nhà.
Cận Triều khi còn nhỏ cũng hay cõng cô trên lưng, mỗi lần cùng anh đến cửa hàng mô hình, nếu anh và những người bạn khác chơi lâu, Khương Mộ sẽ ngủ quên trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, khi còn nhỏ cô rất dễ ngủ, đang chơi hăng cũng có thể tự nhiên lăn ra ngủ, những lúc như thế Cận Triều sẽ cõng cô về nhà.
Người trước cửa nhà luôn cười anh em bọn họ là người lớn cõng trẻ con, cho dù như vậy Cận Triều cũng chưa bao giờ nhẫn tâm gọi cô tỉnh lại, đương nhiên, đại đa số tình huống anh muốn gọi cô cũng không thể tỉnh.
Nhưng bây giờ Cận Triều đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, tấm lưng của anh rất rộng, mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn, Khương Mộ không khỏi vùi mặt vào hõm cổ anh, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà và mùi rượu, còn có mùi sữa tắm sau khi tắm rửa càng làm cô thêm mê mẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT