Hai đêm qua, Khương Mộ đều ở cùng Cận Triều trước khi đi ngủ nên cô có thể ngủ yên, nhưng tối nay, trong gara ô tô tối tăm chỉ có một mình cô, khi ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một căn phòng bảo trì trống rỗng và đen kịt, cũng may có Tia Chớp qua ngủ cùng với cô.
Tia chớp rất ngoan ngoãn, khi Khương Mộ đang làm bài bài tập nó cũng không quấy phá gì cả, thay vào đó nó chỉ nằm dài trên bàn ngủ, những bàn chân nhỏ nhắn đầy thịt của nó gác lên vở bài tập của cô, thỉnh thoảng đưa tay sờ nó một cái cũng có thể giúp cô giảm bớt cảm giác sợ hãi.
Buổi tối khi cô đi ngủ, Khương Mộ đặt tấm thảm cho chó của Tam Lại đưa cho cô cạnh giường, Tia chớp nằm ngủ dưới gầm giường cạnh cô, điều này khiến Khương Mộ cảm thấy có chút an tâm.
Nhưng sau khi tắt đèn, nằm trên giường, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vốn dĩ cô muốn gửi tin nhắn cho Cận Triều để nói với anh rằng cô đã ngủ, nhưng sau đó cô nghĩ lại lỡ như Cận Triều không phải ở một mình thì sao? Cô gửi qua có tiện hay không, nếu anh không ở một mình, vậy bây giờ cô nên làm gì đây?
Vấn đề này bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, đêm đó tất cả những giấc mơ của cô đều là về Cận Triều, điều kỳ lạ là không biết có phải là do nội dung cuộc trò chuyện ban đêm của cô với Tam Lại hay không mà Cận Triều xuất hiện trong giấc mơ của cô với nửa thân trên không mặc quần áo, anh đang đứng lau kính ngoài căn phòng nhỏ, cô vừa mở rèm liền có thể nhìn thấy thắt lưng của anh, sau đó đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ không nhìn thấy rõ mặt mũi ôm Cận Triều từ phía sau, Cận Triều thả mảnh giẻ xuống, sau đó quay lại ôm ngang người phụ nữ kia lên và đặt người nọ lên trên thứ được bạt vải lớn che lên.
Tác động thị giác của bức tranh đó mạnh mẽ đến nỗi sau khi Khương Mộ tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô ngồi trên giường rất lâu mà vẫn không thể phục hồi tinh thần, cô tự nhận mình là một cô gái có suy nghĩ giản dị và trái tim trong sáng, đây là lần đầu tiên trong toàn bộ kiếp sống thiếu nữ của cô mơ thấy một giấc mộng hoang đường như thế, nhân vật chính trong mộng lại là Cận Triều cùng với một người phụ nữ không nhìn rõ mặt mũi, điểm mấu chốt là, trong giấc mơ dáng vẻ của cô thậm chí còn rất sốt ruột, một mực muốn bò ra từ cửa sổ đầu giường để ngăn cản hành động của Cận Triều, về phần vì sao phải ngăn cản thì chính cô cũng không thể nói rõ.
Tia chớp nhìn thấy Khương Mộ đứng dậy, nó liền hưng phấn lắc mông đi tới bên cạnh cô, Khương Mộ thở dài, sờ sờ đầu Tia chớp một cái, sau đó cô đứng dậy khỏi giường, kéo rèm nhìn ra ngoài, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, trong sân vẫn một mảnh tối om, đương nhiên là không có Cận Triều để trần nửa thân trên đang đứng lau kính, nhưng khi cô đang định buông tay ra, cô đột nhiên phát hiện thứ vốn được vải bạt che chủ trong nhà kho đã biến mất, nhưng mà cô cũng không quá để tâm, chỉ ngáp một cái rồi nhanh chóng xuống giường thay quần áo. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT