Cận Triều mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, vành mũ che kín cả khuôn mặt anh, nếu không phải anh gửi tin nhắn cho Khương Mộ thì hình bóng của anh gần như hòa vào một thể với cây đèn đường, thật sự rất khó để nhận ra.
Khi Khương Mộ nhìn thấy Cận Triều, khóe miệng cô không nhịn được khẽ giương lên, sau đó cô nhanh chóng đi về phía anh.
Phan Khải thấy Khương Mộ không đi về phía nhà ga thì cũng vội vàng đi theo.
Cận Triều không hề ngước mắt lên, khi Khương Mộ dừng lại trước mặt anh, anh liền nhét điện thoại vào túi, anh ngước mắt lên, mắt của anh so với khi còn bé càng trở nên sắc bén hơn, ánh mắt đi đến chỗ nào cũng dễ dàng quấy nhiễu không khí chung quanh, làm cho tâm tình của Khương Mộ cũng bị ánh mắt của anh điều khiển.
Khóe miệng cô đè nén ý cười không thể che giấu được, sau đó vội hỏi: "Sao anh lại tới đây?”
"Đi ngang qua."
Nói xong, anh khẽ liếc nhìn Phan Khải đã đuổi tới, cậu ta túm lấy áo đồng phục của Khương Mộ, rồi hỏi: “Cậu không đi xe buýt sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT