[GiangSênh][Hoa Gian Lệnh] Trọng Sinh : Truy Thê

Chương 5: Nói xấu bị phát hiện.


3 tuần

trướctiếp

Sau nhiều ngày được Trác Lan Giang chiếu cố, chân của Bạch Tiểu Sênh mau chóng khoẻ lại. 

Sáng sớm, Bạch Tiểu Sênh mơ màng tỉnh giấc. Nàng thấy trong phòng không còn ai khác, chỗ đệm bên cạnh vẫn còn hơi ấm. Chắc hắn vừa mới rời đi.

Lần trước hắn hứa với nàng chỉ cần chân nàng khoẻ lại, hắn sẽ thả nàng đi. Hiện tại chân nàng đã khoẻ lại, liệu hắn có để nàng đi không?

Nàng đang chần chừ thì một người của Ngân Vũ Lâu bước vào hành lễ với nàng

“ Bạch cô nương, thiếu chủ căn dặn để thuộc hạ đưa cô nương ra ngoài”

Nàng nghe thấy mình được ra ngoài liền rất vui vẻ. Cuối cùng cũng thoát được cái tên vô lại kia, phải nhanh chóng đi tìm Dương tỷ tỷ trước khi hắn định làm hại tỷ ấy.

Sáng sớm, Trác Lan Giang nhận được thư của Phan Việt hẹn hắn đến phủ nha một chuyến.

Hắn không mang theo quá nhiều người tới như lần trước, lần này chỉ có A Phúc đi theo hắn. 

Khi đến huyện nha, hắn được nha dịch đưa đến phòng của Phan Việt.

Hắn để A Phúc canh chừng bên ngoài, một mình đẩy cửa đi vào.

Phan Việt ngồi trên án kỷ nhàn nhã uống trà, tiện tay lật xem cuốn sổ hồ sơ vụ án. 

“ Không biết Phan đại nhân mời ta đến có chuyện gì không?”

Trác Lan Giang ngồi xuống án kỷ, tiện tay rót một ly trà.

Phan Việt thấy hắn tới cũng không tiếp tục xem sổ sách nữa mà cất sang một bên. 

“ Ta chờ rất nhiều ngày rồi, vậy mà vẫn chưa thấy Trác thiếu chủ mang sính lễ đến”

Hắn vân vê ly trà, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Hôm qua khi nghe Thải Vy nói về Phan Việt, hắn cũng đoán được mấy phần.

Kiếp trước sau khi gây náo loạn trên công đường, hắn đã mang sính lễ đến muốn làm chỗ dựa cho Dương Thải Vy. 

Kiếp này hắn chỉ cần Tiểu Sênh, cũng không muốn dính dáng tới huyện nha. 

“ Hoá ra Phan đại nhân cũng giống ta. Không biết Phan đại nhân đoán ra khi nào?”

Phan Việt nhấp một ngụm trà

“ Từ lúc trên công đường, thiếu chủ không đâm người quỳ dưới công đường, cũng không kề kiếm lên cổ ta”

Sau đó Phan Việt thở dài nhìn hắn:

“ Kiếp này ta và Thải Vy đã sớm nhận nhau rồi. Thật may khi Trác thiếu chủ không còn đánh chủ ý lên nàng. Nếu không sợ rằng người chịu thiệt là Trác thiếu chủ.”

Trác Lan Giang nghe Phan Việt nói liền bật cười:

“ Sao huynh không nghĩ là ta nhường Thải Vy cho huynh? Kiếp trước thấy huynh theo đuổi Thải Vy thật vất vả. Ta có chút không đành lòng.”

Phan Việt ngẩng đầu nhìn Trác Lan Giang, trầm ngâm một lúc:

“ Vậy thì phải cảm ơn Trác thiếu chủ đã thành toàn cho chúng ta”

Nói rồi Phan Việt nâng ly trà lên, ngỏ ý mời hắn. Hắn cũng không khách khí, bưng trà lên cụng ly với anh.

" Huynh mời ta đến không phải để hỏi mỗi chuyện này chứ?

Phan Việt không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề:

“ Ta mời thiếu chủ đến đây, muốn hợp tác với ngươi giống như kiếp trước. Hai ta đều có ký ức kiếp trước, việc hạ Giả Thuyên sẽ dễ dàng hơn.”

Khi nghe thấy Phan Việt muốn hợp tác như kiếp trước, hắn từ chối:

“ Thứ lỗi cho ta không đáp ứng được. Kiếp trước vì hợp tác với huynh, ta và Ngân Vũ Lâu bị Giả Thuyên để ý. Cũng từ đó bọn họ biết việc cha ta giả chết. Ta kiếp này chỉ muốn bảo vệ cha, ở bên Tiểu Sênh. Vậy là đủ rồi”

Phan Việt nhấp một ngụm trà, lên tiếng khuyên nhủ

“ A Giang, ngươi nghĩ cứ trốn tránh như vậy là cách hay sao? Cho dù ngươi và cha ngươi có yên vị tại chỗ, hắn cũng sẽ đem hai cha con ngươi ra làm lá chắn cho hắn.”

Hắn vân vê ly trà, đắn đo suy nghĩ. Phan Việt thấy vậy nói tiếp:

“ A Giang, lần này khác rồi. Người khác nhìn vào thấy ta và ngươi không quen biết. Bọn chúng tạm thời sẽ không đánh chủ ý lên ngươi. Ngoài mặt ngươi và ta đối đầu nhau, đằng sau chúng ta liên thủ. Ta tin có thể qua mắt được chúng.”

“ Phan đại nhân, nếu ta giúp huynh, liệu huynh có đảm bảo được cho cha ta và cả Ngân Vũ Lâu được an toàn không?”

Phan Việt thấy hắn hỏi như vậy kiên định nói:

“ A Giang, hãy tin ta, tin vào bản thân mình. Kiếp trước ta đã hứa với cha ngươi sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Nhưng cuối cùng lại để ngươi nhảy vào hang cọp. Kiếp này ta chắc chắn sẽ bảo vệ được cha ngươi, bảo vệ cả Ngân Vũ Lâu. Chỉ cần ngươi chịu tin ta.”

“ Vậy ta tại đây xin đa tạ huynh.”

Hắn rót trà cho bản thân và Phan Việt , nâng ly lên cảm ơn anh.

Phan Việt cầm ly trà lên, mắt nhìn hắn hỏi:

“A Giang, ngươi đã gặp lại Tiểu Sênh của kiếp này chưa?”

“Sau khi trở về, việc đầu tiên ta làm là đi tìm nàng.”

Hắn uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên ý cười. Khi nghe hắn nhắc đến Tiểu Sênh, Phan Việt thở dài

“ Kiếp trước khi ngươi chết, cả Thải Vy và Tiểu Sênh đều rất đau lòng. Đặc biệt là tiểu Sênh vẫn luôn chờ ngươi đến cuối đời. A Giang, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng. Vì vậy lần này ngươi không được liều lĩnh nữa, chúng ta cùng hoàn thành lời hứa kiếp trước, cùng nhau trở về Hoà Dương, uống một bữa thật say.”

Trác Lan Giang cười đáp ứng

“ Được. Kiếp này ta nhất định sống tốt. Đa tạ huynh. Nếu có chuyện gì cần ta giúp thì cứ bí mật chuyển lời tới A Phúc. Ta nhất định giúp hết sức.”

Khi Trác Lan Giang từ huyện nha đi ra, vô tình đụng phải Dương Thải Vy

“ A Giang, sao huynh lại ở đây? Phan Việt gọi huynh tới?”

Thấy cô lo lắng cho hắn, hắn cười:

“ Phan đại nhân thấy ta thân thiết với cô mấy ngày qua. Ngài ấy sợ ta mang cô đi mất, mời ta tới đây cảnh cáo”

Cô lườm hắn. Tên này vẫn như một tiểu hài tử

“ Sao huynh vẫn có thể nói đùa được”

Bị cô bắt thóp, hắn cười gượng:

“ Hiện tại ta không có việc, muốn mời cô uống rượu .Thế nào? Cô có chịu nể mặt thiếu chủ Ngân Vũ Lâu là ta không?”

Nghe thấy có người mời rượu, cô hận không thể lập tức bay đến đó.

“ Tất nhiên là có rồi. Để ta đi thuê xe”

“ Ta có xe ngựa, cô đi chung với ta đi”

Nói rồi hắn đưa cô đi về phía xe ngựa của hắn đang đậu ở ngoài phủ nha không xa.

Bạch Tiểu Sênh đứng chờ Dương Thải Vy cả buổi, chỉ thấy cô đi cùng hắn ra khỏi huyện nha.

 Tự nhiên nàng thấy khó chịu. Nàng nhanh chóng lại gần, thấp giọng gọi:

“ Tỷ tỷ, Tỷ tỷ”

Trác Lan Giang nghe thấy động tĩnh, hắn chợt nhớ kiếp trước nàng cũng nấp sau xe ngựa gọi Dương tỷ tỷ của nàng thì bị hắn bắt gặp. Thậm chí còn phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Lần này hắn không ra mặt nữa, chỉ nhắc Dương Thải Vy một câu. 

Dương Thải Vy nhanh chóng kéo nàng ấy từ sau xe ngựa ra. Nàng nhìn thấy hắn thì vội nấp phía sau cô, nhìn hắn đề phòng:

- Thượng Quan tiểu thư cứu muội

Dương Thải Vy nhìn nàng khó hiểu. Trác Lan Giang thấy nàng tìm được chỗ dựa, giống con nhím xù lông lườm hắn. Hắn bỗng muốn chọc nàng

-Ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi. Thượng Quan tiểu thư, tiểu lừa đảo này đắc tội ta. Còn nói Dương Thải Vy quen ta là không biết chọn bằng hữu. Cô nghĩ ta nên xử lí nàng như thế nào đây?

Nàng nắm chặt cánh tay Dương Thải Vy, trong lòng đang nghĩ cách biện hộ. 

Dương Thải Vy thấy hắn lại dở thói trẻ con, quay qua nói với nàng:

- Hắn lừa muội đấy. Ta và A Giang đã nhận nhau rồi.

Bấy giờ nàng mới phât hiện hắn đang nhìn nàng cười, nàng biết bản thân bị lừa. Vội trừng mắt lườm hắn. Hắn thấy vậy vội ngậm miệng lại, quay đầu đi

“ Tiểu Sênh, sao muội lại ở đây?”

Nàng cầm tay Thải Vy tố cáo

“ Tất cả là tại tên vô lại này đến chợ Quỷ dò hỏi quan hệ giữa ta và tỷ. Ta lo lắng hắn muốn hại tỷ, muốn nhanh chóng đến báo cho tỷ. Vậy mà tên vô lại kia bắt cóc ta nhốt ở biệt viện, bắt ta làm nha hoàn cho hắn, hại ta bị người ta truy sát trẹo cả chân. Vất vả lắm ta mới có cơ hội gặp tỷ.”

Nghe nàng tố giác, hắn có chút mất tự nhiên sờ sờ mũi. Khi quay qua nhìn thấy ánh mắt đầy ám muội của Dương Thải Vy, hắn giật mình ho khan. 

Nàng liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói thầm với cô

“ Không ngờ hắn lại là thiếu chủ Ngân Vũ Lâu. Ta sợ tỷ xảy ra chuyện nên đi theo xem thử.”

“ Muội vất vả rồi”

Thấy người chị em tốt lo lắng cho mình. Dương Thải Vy rất vui. Cô ôm nàng thể hiện sự biết ơn. Bỗng nhớ điều gì đó, cô hỏi nàng

“ A Giang nói muốn mời uống rượu. Muội đi chung với chúng ta đi.”

Kiếp trước hắn chỉ muốn ở riêng với Dương Thải Vy, không tiếc trừng mắt doạ nàng để nàng từ chối. 

Kết quả nàng không những không sợ, còn lên giọng nói lí với hắn. 

Kiếp này hắn chưa lên tiếng, Dương Thải Vy đã giúp hắn mời người rồi.

Trong quán rượu ở Hoà Dương, Nhân lúc không có mặt hắn, Bạch Tiểu Sênh và Dương Thải Vy ngồi nói chuyện với nhau

“ Tiểu Sênh, muội và A Giang có quan hệ như thế nào vậy?”

“ Ta và hắn thì có quan hệ gì chứ. Hắn ngang ngược bá đạo. Bắt cóc ta thì thôi đi, còn nhốt ta lại không cho đi, còn đe doạ sẽ giết tỷ. Hại ta bị hắn vạ lây, giờ chân vẫn còn đau đây này.”

Nàng chỉ chỉ vào chân mình, muốn nói cho cô biết nàng phải chịu bao nhiêu tủi thân. Dương Thải Vy nhìn nàng làm nũng liền bật cười

“ Thật ra A Giang rất tốt”

“ Tốt cái gì mà tốt, ta nói cho tủ nghe, mười năm trước ta đã buôn bán ở chợ Quỷ, mỗi ngày kiếm được có tí tiền còn phải nộp thuế tháng cho Ngân Vũ Lâu. Có một lần chỉ thiếu mấy đồng bạc, họ đã dẫn người đến dỡ quán của ta, đập hết tất cả đồ đạc. Tỷ bảo hắn là thiếu chủ hắn không biết việc này, ta không tin, ma mới tin. Nói chung lúc đó ta đã thề rằng, nếu sau này ta gặp hắn, ta nhất định sẽ...”

“ Ta thật sự không biết chuyện này”

Chưa để nàng nói xong, hắn đã lên tiếng biện hộ. Lúc đi lấy rượu, hắn đã nghe thấy nàng ầm ĩ nói xấu hắn không khác kiếp trước. 

Cái miệng lanh lợi của nàng sợ người khác không nghe thấy chuyện nàng kể hay sao?

Kiếp trước vì chuyện này, ta và nàng gây gổ trước mặt Dương Thải Vy. Cũng chính lần đấy khiến ta có ấn tượng về nàng. 

Ngoài Dương Thải Vy, chỉ có nàng mới dám không coi hắn ra gì như thế.

Bạch Tiểu Sênh đang ăn nói hùng hồn, khi hắn lên tiếng, nàng có tật giật mình  vội im bặt, liếc nhìn ra chỗ khác. 

Trác Lan Giang sau khi ngồi xuống nhìn nàng nói:

“ Ta sẽ cho người đi tra. Nếu đúng có chuyện đấy, ta sẽ xử lý thật nghiêm.”

Nàng nghe vậy tức giận quay sang chất vấn

“ Chuyện đã xảy ra rồi ngươi có điều tra cũng  vô ích. Mà ngươi làm thiếu chủ kiểu gì vậy? Ngươi thật sự không biết? Ngươi làm thiếu chủ mà lại không biết? Ai tin?”

Hắn nhìn nàng trừng mắt với hắn, nhất thời không biết phải nói gì. 

Trước đó Ngân Vũ Lâu là một mớ hỗn độn, hắn đã phải mất rất nhiều thời gian để bình ổn lại.

 Sau đó hắn lại đi phiêu bạt, khó trách có người thừa nước đục thả câu, lợi dụng Ngân Vũ Lâu để kiếm chút lợi.

“ Ta tin”

Thấy không khí hai người có vẻ căng thẳng, Dương Thải Vy vội vàng đứng ra làm hoà.

“ Mọi người đến đây uống rượu đi”

Nói rồi Dương Thải Vy giơ chén lên, nàng hậm hực liếc xéo Trác Lan Giang, quay sang cười với Dương tỷ tỷ của nàng.

 Trác Lan Giang nhìn nàng âu yếm, chỉ mong nàng mãi luôn vui vẻ hoạt bát như thế này.

 Cả ba uống một trận thật đã, đến khi màn đêm buông xuống, khi tất cả đều đã say mới đi về.

Đi ra khỏi tửu lâu, Bạch Tiểu Sênh trong tình trạng say khướt được Trác Lan Giang cõng trên lưng, Dương Thải Vy vẫn còn giữ được  tỉnh táo đứng bên cạnh hắn. 

Cô nhìn nàng nằm trên lưng hắn, bất giác hỏi:

“ A Giang, huynh và Tiểu Sênh có quan hệ như thế nào?”

“ Theo cô nghĩ, ta và nàng có quan hệ gì?”

Dương Thải Vy liếc nhìn hai người họ, đưa ra phán đoán

“ Huynh thích Tiểu Sênh, đúng không?”

“ Hỏi thẳng thắn như vậy luôn à?”

Trác Lan Giang quay sang cười, cảm nhận người trên lưng lèm bèm mấy câu rồi lại im lặng ngủ.

Dương Thải Vy có chút khó xử:

“ Ta quen biết Tiểu Sênh từ nhỏ, cũng biết hoàn cảnh của muội ấy. Muội ấy để được sống đến bây giờ đã rất khó khăn rồi. Ta không muốn để muội ấy phải chịu khổ nữa.”

Nói xong cô quay sang nhìn Trác Lan Giang

“ A Giang, nếu huynh thật sự thích muội ấy, ta hy vọng huynh đối tốt với muội ấy, bảo vệ muội ấy. Đừng để muội ấy chịu tổn thương. Nếu không ta sẽ là người đầu tiên không tha cho huynh.”

 Kiếp trước hắn đã phụ nàng, bỏ lỡ nàng. 

Hắn biết quá khứ của nàng, từng bị chính mẹ ruột bán đi, từng phải lang thang kiếm sống mưu sinh, bị không ít người khi dễ. 

Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ mà sinh tồn trong cái nơi người ăn người này.

Hắn quay sang nhìn cô, cười nói:

“ Nhưng người còn chưa tới tay, ta cũng không có biện pháp.”

Cô như nhận ra điều gì, quay sang nói với hắn

“ Hay là để ta giúp huynh một tay nhé!”

“ Cô không phải muốn mượn kiếm của ta chứ?”

“ Ta mượn kiếm của huynh làm gì?”

Hắn nghe cô nói vậy bất giác mỉm cười, liếc nhìn người đang nằm trên lưng. 

Kiếp trước chính nàng nói muốn giúp hắn theo đuổi Dương Thải Vy, cũng chính nàng mượn kiếm của hắn đi chợ Quỷ lừa tiền.

- Đã từng có một tên lừa đảo lừa kiếm của ta, giả mạo ta đi lừa người khác.

Dương Thải Vy thấy ánh mắt hắn nhìn nàng khiến cô cười thầm trong lòng. Xem ra hắn thật sự quan tâm tới nàng. 

Cô cũng không muốn cản trở hai người nữa.

- Ta mượn xe ngựa của huynh hồi huyện nha trước. Huynh giúp ta chăm sóc Tiểu Sênh nhé!

Nói rồi không chờ hắn đáp lại, cô đi lên xe ngựa, không quên kéo theo A Phúc đưa cô về huyện nha. 

Trác Lan Giang thấy Dương Thải Vy cướp mất người và xe của mình chỉ viết cười trừ. 

Hắn nhìn người hắn thương từ kiếp trước tới kiếp này. Lúc mới đầu khi đem nàng về biệt viện, nàng thật nhẹ, cảm nhận như một cơn gió có thể thổi bay. 

Hắn cõng nàng đi về phía trước. Một cơn gió thổi qua, nàng rùng mình ôm chặt hắn, cằm tựa vào hõm vai hắn. Hắn cười mãn nguyện, bước chân vững vàng bước về phía trước.

Ánh trăng sáng chiếu xuống soi sáng đường đi cho họ. Bóng hai người chồng lên nhau lặng lẽ di chuyển theo bước chân của hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp