[GiangSênh][Hoa Gian Lệnh] Trọng Sinh : Truy Thê

Chương 3: Nàng bị thương rồi?


2 tháng

trướctiếp

Sáng sớm có người tới thông báo với Trác Lan Giang đã đến thời hạn 7 ngày để Phan Việt tìm ra hung thủ giết Dương Thải Vy. 

Đây là muốn hắn đến để xác nhận, đòi lại cho hắn một công đạo. 

Nhưng kiếp này hắn biết Dương Thải Vy còn sống, cũng biết người giết gia đình Dương Thải Vy không ai khác là cha hắn.

Giống với kiếp trước, kiếp này hắn mang theo người tới huyện nha. Phản ứng của Dương Thải Vy không khác gì so với kiếp trước. 

Ba người Thanh Đế, Cố Ung và Thái Thăng cũng chờ sẵn ở đó xem kịch vui. 

Họ lợi dụng chuyện này để ép Phan Việt, chẳng khác gì lợi dụng hắn để trừ khử Phan Việt. 

Hắn đứng dưới công đường nhìn Phan Việt

“ Thời hạn 7 ngày đã đến, Phan đại nhân chắc đã tìm được hung thủ”

Phan Việt đầu đội mũ quan nhìn hắn có chút ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói

“ Người đang quỳ ở dưới công đường chính là hung thủ mà thiếu chủ muốn tìm”

Hắn cúi xuống nhìn người đang quỳ. Vẫn là tên chết thay đó. Chỉ là giờ hắn không quan tâm thật giả nữa. Hắn quay sang nhìn Phan Việt, chắp tay :

“ Mời Phan đại nhận tự chủ ý, đa tạ Phan đại nhân đã thay bằng hữu của ta tìm lại công đạo.”

Nói xong hắn quay người rời đi để lại một đám người ngơ ngác không hiểu chuyện gì

“Không phải nói hắn máu lạnh voi tình, có thù tất báo. Sao hôm nay Trác thiếu chủ lại dễ thương lượng như vậy?”

“ Chuyện này cứ thế mà xong sao, ta còn tưởng sẽ náo loạn một trận chứ”

Tôn đường chủ thấy thiếu đã đi, cũng không nhiều lời đi theo Trác Lan Giang về Ngân Vũ Lâu. 

Chỉ có Phan Việt nãy giờ vẫn ngồi trên công đường lẳng lặng quan sát mọi thứ. Cuối cùng nở một nụ cười.

Trong khi Trác Lan Giang đến huyện nha Hoà Dương thì Bạch Tiểu Sênh bắt đầu kế hoạch chạy trốn của mình. 

Nàng vừa mở cửa đã bị hai thanh kiếm chặn lại

“ Thiếu chủ có lệnh, cô nương không được đi ra ngoài”

“ Ta muốn đi nhà xí, các người cũng muốn cản sao?”

“ Việc này...”

Thấy hai tên canh cửa lưỡng lự, nàng biết kế hoạch sắp thành công. 

Nàng đã quan sát từ hôm qua đến giờ không thấy bóng dáng một nữ tì nào, ở đây toàn bộ đều là nam đinh. 

Chắc chắn bọn họ sẽ không thể theo nàng đi nhà xí

“ Các ngươi thấy đấy,ta là bằng hữu tốt của  thiếu chủ các ngươi. Nếu để ngài biết các ngươi không cho ta đi nhà xí, khiến ngài không vui. Các ngươi có gánh được hậu quả không?”

Nàng thấy hai người họ nhìn nhau ra ám hiệu, sau đó làm động tác mời nàng. Còn không quên đi theo chỉ đường cho nàng. 

Khi đến nơi họ quay mặt lại, đứng cách xa đợi nàng.

Nàng giả bộ đi vào, nhân lúc bọn họ không để ý lén chạy ra ngoài. Nàng vẫn luôn tự tin vào khả năng lẩn trốn của mình. Thoắt cái đã thoát khỏi Ngân Vũ Lâu chạy ra ngoài cánh rừng trong chợ Quỷ.

Trác Lan Giang nhanh chóng từ huyện nha trở về. Hắn có chút nhớ nàng, không biết nàng có chịu ăn uống gì không?

Hắn ra lệnh cho Tôn đường chủ mang người về Ngân Vũ Lâu, còn hắn mang theo A Phúc đi vào Chợ Quỷ.

 Khi đi qua quầy hàng bán đồ trang sức, hắn nhìn thấy một chiếc vòng ngọc rất đẹp. Nhớ tới dáng vẻ kiếp trước nàng mặc y phục nữ nhân, hắn không khỏi bật cười.

Bỗng một đám sát thủ từ đâu xuất hiện tấn công về phía hắn. Mọi người xung quanh sợ hãi chạy toán loạn. 

Hắn biết đây là Kim Thủy Bang tới tìm hắn. Hắn vội lệnh cho A Phúc đi đánh xe, còn hắn rút kiếm chống đỡ. Nhưng sự chênh lệch sức người quá lớn khiến hắn phải vừa đánh vừa chạy về phái cánh rừng trong chợ Quỷ

Về phía Bạch Tiểu Sênh, theo như nàng tính, chỉ cần băng qua khu rừng này là nàng sẽ ra khỏi Chợ Quỷ, lúc đó dù hắn có phát hiện nàng chạy thì nàng cũng đã tìm được Dương tỷ tỷ của nàng rồi.

Nàng đang hí hửng chạy về phía trước thì bất chợt dừng lại. Một mũi tên sắc nhọn xé gió đang bay về phía nàng. 

Nàng không kịp né, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên sắp ghim vào cơ thể nàng

Bỗng có một bóng đen lướt qua bắt được mũi tên rồi ném xuống đất. Nàng bàng hoàng nhìn thiếu niên trước mặt vừa mới cứu nàng

“ Bạch Tiểu Sênh, muội không sao chứ?”

Thấy bộ dạng lo lắng của hắn, nàng vô thức lắc đầu, mắt vẫn nhìn hắn, vẫn chưa hoàn hồn. Có một dòng nhiệt ấm áp khẽ chạy qua trái tim nàng.

 Từ nhỏ đến lớn nàng luôn phải một mình đối mặt với cuộc sống tàn khốc. 

Nàng không dám khóc, không dám kể với ai. Chỉ có Dương tỷ tỷ là người duy nhất nghĩ cho nàng.

Hiện tại có một người đứng ra bảo vệ nàng, còn không quên hỏi tình hình của nàng. Hắn quan tâm nàng? Sự quan tâm trước giờ nàng chưa được hưởng thụ qua.

Hắn vội vã kéo tay nàng chạy đi. Phía sau có vô số sát thủ áo đen đang không ngừng đuổi theo họ. Trên tay bọn chúng mang đao kiếm, có kẻ dùng tên và phi tiêu không ngừng tấn công hai người. 

Trác Lan Giang một bên chống đỡ, một bên bảo vệ Bạch Tiểu Sênh. Đến khi A Phúc mang xe ngựa đến, hai người họ nhanh chóng thoát khỏi sự truy sát của đám sát thủ.

Trong xe ngựa chỉ có Trác Lan Giang và Bạch Tiểu Sênh. Xe ngựa đi thuê nên có hơi nhỏ, khoảng cách của hai người cũng được rút ngắn lại. 

Bạch Tiểu Sênh có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Dù sao nàng vừa mới trốn từ Ngân Vũ Lâu ra. Tình hình bây giờ khác gì bị người ta phát hiện bắt trở về. Sợ sau này muốn trốn đi cũng khó lòng thực hiện.

Hắn ngồi nhìn nàng, rồi khi nhìn xuống mới thấy giày của màng bị rách mất một mảng, để lộ vết máu mờ mờ

“ Muội bị thương rồi.”

Bạch Tiểu Sênh nhìn xuống chân, thấy có vết máu mờ mờ ngấm qua giày, lúc bấy giờ mới thấy đau.

“ Không sao, vết thương nhỏ thôi, ngày trước ta còn bị thương nặng hơn nhiều”

Thấy nàng cố chịu đau mà cười cười nói nói, hắn lại đau lòng. Hắn vén rèm lên giục A Phúc phi ngựa nhanh một chút.

Chẳng mấy chốc xe ngựa dừng trước cửa biệt viện. Hắn nhanh chóng bước lên muốn ôm nàng xuống. Nàng vội vàng xua tay

“ Không cần, ta tự mình đi được”

Để chứng minh bản thân không sao, nàng đứng lên muốn tự mình xuống. Nhưng mới đi được hai bước chân đã đau không đi nổi, chỉ có thể trở về chỗ ngồi

“ Nếu muội không cần cái chân này nữa, để ta giúp muội chặt đi”

Chặt? Nàng sợ hãi nhìn hắn. Giờ chặt chân nàng thì nàng chạy trốn kiểu gì?

Thấy nàng có vẻ thoả hiệp, hắn bế ngang nàng xuống xe ngựa đi thẳng vào sương phòng. Nàng xấu hổ không dám để lộ mặt, chỉ có thể dựa vào lòng hắn, lấy tay che mặt lại.

Hắn cười thầm trong bụng. Nàng tưởng che mặt lại sẽ không ai biết nàng là ai sao? Sao nàng lại có thể đáng yêu như vậy?

Trở lại sương phòng, hắn để nàng ngồi trên giường, ngồi xuống xem chân của nàng

“ Ta tự làm được”

“ Nếu muội còn nhúc nhích, ta lập tức đi tìm Thượng Quan Chỉ tính sổ”

 Nàng ngồi im nhìn Trác Lan Giang cởi giầy giúp nàng. Nhìn đôi chân sưng đỏ rướm máu của nàng, hắn đau lòng

“ Sao lại chạy ra ngoài? Ta đã dặn ở đây chờ ta, sao lại không nghe lời?”

“ Tại sao ta lại không được ra ngoài? Tại sao ta phải ở đây để bị ngươi khi dễ? Ta chỉ là một người làm ăn buôn bán, không đắc tội gì với ngươi cả. Vô duyên vô cớ bị ngươi nhốt ở đây”

Thấy nàng phụng phịu lên án hắn, hắn cười nhìn nàng

“ Ở đây không tốt sao?”

“ Có gì mà tốt, ta muốn được đi đây đó, muốn kiếm tiền. Ở đây làm gì có tiền cho ta kiếm”

Hắn bật cười. Nàng vẫn ham tiền như thế, chưa từng để bản thân thua lỗ. Vậy mà kiếp trước vì hắn mà chịu lỗ cả một đời.

" Ngươi lại còn dám cười, chỉ vì Thượng Quan Chỉ mà ngươi nhốt ta ở đây. Tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của Dương tỷ tỷ. Nếu ngươi thật sự cũng là bằng hữu của tỷ ấy, ngươi nên sớm thả ta ra".

Nàng quay sang liếc xéo trách móc hắn. Trong lòng không ngừng mắng chửi hắn. Hắn biết trong lòng nàng nghĩ gì. Hắn cười nhìn nàng

“ Chờ chân muội khoẻ lại, ta để muội đi”

“ Ngươi nói thật chứ? Không lừa ta chứ”

Hắn nhìn nàng mỉm cười gật đầu, sau đó cúi xuống giúp nàng thoa thuốc. 

Nàng nhìn nam nhân đang giúp nàng nắn khớp chân, trong lòng có chút phức tạp. 

Nàng ở chợ quỷ này bao nhiêu năm, cũng nghe rất nhiều lời đồn về nam nhân này. Thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh vô tình. 

Vậy mà bây giờ lại đang ngồi thoa thuốc lên chân cho nàng. Hơn nữa động tác còn rất nhẹ nhàng. 

Sao hắn lại đối xử tốt với nàng thế? Từ nhỏ đến giờ ngoại trừ Dương tỷ tỷ, chưa một ai lo lắng cho nàng, vì nàng bị thương mà quan tâm chăm sóc nàng. 

Sống mũi nàng có hơi cay cay, nàng nhanh chóng khống chế cảm xúc kì lạ này.

Hắn nhanh chóng mang giày vào cho nàng

“ Lát nữa có người mang cơm đến, muội phải ăn rồi nghỉ ngơi cho tốt. Ngoan ngoãn ở yên đây dưỡng thương . Lần này đừng chạy linh tinh nữa.”

Nói xong hắn đi ra ngoài, để lại nàng ngồi trên giường nhìn vào đôi chân mình. Nàng bất giác đỏ mặt.

Trác Lan Giang không nghĩ tới kiếp này Kim Thủy Bang tới tìm mình sớm như vậy. 

Kiếp trước khi Bạch Tiểu Sênh giả mạo hắn mới dẫn đến  việc hắn bị dụ đến Chợ Quỷ, bị Kim Thủy Bang đánh lén.

 Kiếp này vẫn là hắn sơ xuất, để tên gian tế phát hiện ra hành tung. Xem ra phải diệt trừ tận gốc mối nguy hại này, nếu không hắn không thể yên tâm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp